Đôi nam nữ mặc khôi giáp nghe thấy Phương Niệm Niệm nói vậy liền nhìn chằm chằm vào nàng.
"Ngươi đang đùa gì vậy, khế thư của tòa thành này đã bán mất rồi, các người còn dám vọng tưởng đem mấy loại giấy tờ giả ấy đến đây lừa gạt, các ngươi đến nhầm nơi rồi!" Vị nữ tử ôm mũ giáp lạnh lùng nói, trong lời nói còn ẩn chứa vài phần sát khí.
"Chúng ta đến từ hoàng đô." Chúc Minh Lãng đi tới, hắn quan sát đánh giá đôi nam nữ này cùng với đám quân lính mặc khôi giáp đứng phía sau họ, nói tiếp:
"Trước đây tòa nhà này là của các ngươi, vậy các ngươi là người dân trong Nhuận Vũ thành sao?"
Tính tình của vị nam tử mặc khôi giáp này có vẻ hòa nhã hơn một chút, hắn đi lên, mở miệng giải thích: "Nhuận Vũ thành này là do phụ thân ta gây dựng nên, lúc đó ông dẫn theo đoàn quân dũng mãnh tiêu diệt hết đám Tang Long đang chiếm cứ ở vùng này, đồng thời ông cũng lập nên chòi canh gác đầu tiên ở vùng Huyết Sắc đại địa tại Nhuận Vũ thành, trận chiến dịch ấy đã chấn động cả thập quốc."
"Ta nghe nói người đầu tiên xây dựng thành trì này là một người Hồ tộc, vậy nên các người cũng là thành viên của Hồ tộc." Hạo Dã dò hỏi.
Khi dừng chân nghỉ ngơi tại các thôn trấn nhỏ ở vùng phụ cận, Hạo Dã có dò hỏi một chút về những chuyện ở nơi đây.
"Đúng vậy, tại hạ là Hồ Xung Minh, đây là muội muội của ta Hồ Bách Linh, hai huynh muội chúng ta vốn dĩ là người kế thừa của Nhuận Vũ thành này, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, phụ thân ta không thể không bán Nhuận Vũ thành đi, bán cho Thần Phàm học viện, chỉ là, theo lý thuyết thì khế thư của Nhuận Vũ thành phải nằm ở trên tay của Thần Phàm học viện mới đúng, tại sao lại ở trong tay của các ngươi, nếu các ngươi không phải là mấy kẻ lừa đảo, thì đưa khế thư của tòa thành này cho bọn ta xem thử, mặt trên khế thư có chữ kí của phụ thân ta." Vị nam tử tự xưng là Hồ Xung Minh này khá là lịch sự, nhã nhặn, bước lên trước hỏi.
Dù sao Phương Niệm Niệm cũng đã nói ra chuyện bọn họ đang giữ khế thư, vậy thì Chúc Minh Lãng cũng không cần phải giấu giếm làm gì nữa, thật ra thì khế thư này căn bản cũng chẳng có giá trị gì, mấy thế lực ở nơi đây đều như sài lang hổ báo, có ai lại đi quan tâm đến mấy khế thư như thế này!
Chúc Minh Lãng lấy ra khế thư của Nhuận Vũ thành.
Theo như lời kể của vị nam tử Hồ gia này, thì chắc là Thần Phàm học viện đã bỏ khế thư này vào trong Cơ Quan thành, tăng thêm tài nguyên để các đám đệ tử của những thế lực khác giành giựt với nhau.
Khế thư được đưa ra, hai huynh muội Hồ gia lập tức ghé mắt lại nhìn, sau khi xem xong sắc mặt hai người đều thay đổi!
Hai huynh muội nhìn nhau, một lúc lâu sau Hồ Bách Linh mới nhìn đám người Chúc Minh Lãng, kinh ngạc nói: "Các người thực sự là tân thành chủ được phái tới đây??"
"Phần khế thư này còn có con dấu của hoàng triều." Một người nam tử để tám chòm râu kinh ngạc nói, người này không mặc khôi giáp, nhìn cách ăn mặc có lẽ là quân sư.
"Các ngươi là người của hoàng triều phái tới?" Hồ Xung Minh cũng phát hiện trên khế thư này có nhiều hơn một ấn dấu.
Phần khế thư này, là hàng thật giá thật không còn gì để bàn cãi nữa, trên đó có chữ kí của phụ thân còn có dấu tay của hai huynh muội bọn họ!
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, phần văn thư này lại có thể lưu lạc đến tận hoàng đô.
"Cũng có thể hiểu như vậy!" Chúc Minh Lãng nói.
"Thế nào, đã nói với các ngươi rồi, người nên cút khỏi đây phải là mấy người mới đúng." Phương Niệm Niệm vẫn chưa có ý định buông tha.
Vẻ mặt của Hồ Xung Minh và Hồ Bách Linh đều hiện lên vẻ xấu hổ.
Nhuận Vũ thành này đã rất lâu rồi không có người cai quản chân chính, rất nhiều lãnh thổ thành trì đều bị các cường quốc chiếm đoạt làm lãnh địa của mình, bọn họ thực sự là chủ nhân đầu tiên của tòa trạch viện này, nhưng trải qua mấy lần càn quét của chiến tranh, dĩ nhiên Nhuận Vũ thành này cuối cùng sẽ thuộc về người chiến thắng và người có được khế thư.
"Bên cạnh viện này còn có một căn phòng khá lớn, dọn dẹp lại một chút là có thể ở được, nếu các vị thấy không ngại thì cứ ở lại đây." Chúc Minh Lãng nói.
"Vị huynh đài này, khế thư này bây giờ thực ra cũng chẳng có giá trị gì, hơn nữa nơi đây còn hung hiểm hơn trong tưởng tượng của các vị nhiều, đến nơi này nhận chức thành chủ, cũng chính là đang đẩy tính mạng vào chỗ nguy hiểm, huống hồ các người chỉ có bấy nhiêu người..." Trong giọng nói của Hồ Xung Minh có mang theo mấy phần khách khí.
"Không bằng huynh bán khế thư này cho ta đi, lúc đó phụ thân ta có chút hồ đồ mới bán tòa thành này đi, nhưng ai ngờ được sau này tòa thành lại bị các quốc gia khác giày xéo, trở thành bộ dáng hỗn độn mất trật tự như thế này chứ, hai huynh muội chúng ta mấy năm nay đều đang chiêu binh mãi mã với hy vọng có thể một lần nữa đoạt được quyền làm chủ của Nhuận Vũ thành, nếu các vị bán khế thư này cho chúng ta, Hồ gia chúng ta coi như danh chính ngôn thuận tiếp quản tòa thành này, đối với sự kiến lập lại tòa thành trong tương lai cũng có sự trợ giúp rất lớn." Hồ Xung Minh bước lên, thành khẩn nói với Chúc Minh Lãng.
"Các người muốn đoạt thành?? Chỉ với bấy nhiêu đây người??” Phương Niệm Niệm liếc nhìn số binh sĩ mặc khôi giáp đang đứng ở phía sau hai huynh muội này, bất quá cũng chỉ có một hai trăm người thôi!
Một hai trăm người làm sao đoạt thành?
Ban nãy trên con đường vào Nhuận Vũ thành, quy mô của các thế lực đóng quân ở hai bên đường ít nhất cũng có tới mấy ngàn người, nếu không phải Phương Niệm Niệm đã biết trước tình hình chiến tranh ở nơi đây tương đối hỗn loạn, thì nàng còn tưởng rằng mình đang đi vào một trại quân doanh!
"Mặc dù người của chúng ta không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều là tinh anh, huống hồ là muốn lấy được Nhuận Vũ thành, cũng cần phải tiến hành theo tuần tự mới được, trước tiên phải chiếm được một vị thế ở trong tòa thành này, sau đó từ từ trục xuất các thế lực khác ra khỏi thành, chúng ta đã định ra một kế hoạch lâu dài, hiện tại mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi." Hồ Xung Minh nói.
"Ấn thành chủ thì sao, các ngươi định đoạt lại thế nào?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Đương nhiên là phải lấy lại chức thành chủ, trong một tháng nếu không đổi chủ, là có thể danh chính ngôn thuận lấy lại ấn từ Thần Phàm học viện, Thần Phàm học viện cũng không phải là nhóm người không nói đạo lý, ta tin tưởng bọn họ sẽ trả ấn lại cho chúng ta." Hồ Xung Minh thành thành thật thật nói.
Chúc Minh Lãng liếc nhìn Hạo Dã.
Hạo Dã vẻ mặt mờ mịt, không biết ánh mắt này của tiểu sư thúc là có ý gì.
Chúc Minh Lãng trợn trừng mắt, tên Hạo Dã này cũng quá ngốc rồi!
Ánh mắt của hắn lại hướng đến Nam Vũ Sa, quả nhiên cô em vợ Mục long sư cực kì thông minh, lập tức liền hiểu được ý của Chúc Minh Lãng, đôi mắt to tròn của nàng chớp chớp, thấp giọng nói: "Chúng ta làm thành chủ, không bằng giúp đỡ một người làm thành chủ."
Thống trị, quản lý, đúng là một việc vô cùng phiền phức, nhất là bọn họ cũng không có ý định dừng chân ở nơi này.
Thay vì phải tự mình đoạt thành trì này, sau đó cầm được ấn thành chủ liền phủi mông rời đi, quả thực không bằng chọn một người đến làm, bọn họ âm thầm hiệp trợ thì sẽ thỏa đáng hơn nhiều.
"Khế thư chúng ta không bán, nhưng có thể lấy ấn thành chủ để đổi." Chúc Minh Lãng nói.
"Huynh đài, ấn thành chủ này thực ra chỉ là một biểu tượng tượng trưng, là một vật cất giữ đắt giá mà thôi, ngươi muốn nó để làm gì?"
"Đối với chúng ta tự nhiên sẽ có chỗ dùng." Chúc Minh Lãng nói.
"Nhưng muốn ổn định lại Nhuận Vũ thành này, ít thì một năm, lâu thì ba năm, không bằng huynh đài đưa khế thư này cho chúng ta trước, Hồ gia chúng ta cũng cần lập lại cờ hiệu của Nhuận Vũ thành này, như vậy có lẽ sẽ nhanh hơn một chút." Hồ Xung Minh nói.
"Không có việc gì, có chúng ta giúp các ngươi, không cần thời gian dài như vậy đâu." Chúc Minh Lãng nói.
"A? ? Các ngươi tổng cộng chỉ có. . ." Hồ Xung Minh đếm đếm một chút, không bao lâu đã đếm xong, liền nói. "Các ngươi chỉ có năm người."
"Bảy!" Phương Niệm Niệm thở phì phò sửa lại.
"Ta là Mục long sư, bọn họ là thành viên trong đoàn Mục long sư của ta." Chúc Minh Lãng cười cười nói.
“Nhưng đoàn đội Mục long sư này cũng quá mộc mạc rồi. . ." Hồ Bách Linh không vui nói.
"Ta là thành chủ chính thức, trên tay còn giữ khế thư, mà gia tộc của các ngươi là người kiến tạo ra tòa thành này, có lòng muốn đoạt lại tất cả những thứ đã mất, tại sao phải để cho bọn chướng khí dày đặc kia chiếm giữ ở trong thành? " Chúc Minh Lãng nói.