Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 284: Hạ một đạo pháp lệnh

Chương 284: Hạ một đạo pháp lệnh




Dịch: Quăn Quăn

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Lại một lần nữa Hồ Xung Minh nhìn sang khế thư thành trì đang ở trong tay Chúc Minh Lãng.

Khế thư này đối với những thế lực đang chiếm đoạt Nhuận Vũ thành mà nói quả thực chẳng khác nào là một tờ giấy rách, nhưng đối với Hồ gia bọn họ mà nói lại là đồ vật liên quan đến tôn nghiêm.

Hồ gia bọn họ đi chiêu binh mãi mã ở khắp nơi, tự nhiên cũng gặp phải một số gia tộc có uy tín lâu năm quấy nhiễu và cười nhạo, trong đó chuyện sỉ nhục nhất mà không ai bỏ qua được, đó là chuyện năm xưa phụ thân của bọn họ đã bán tòa thành trì này để đổi lấy tiền, khế đất và thành ấn đều không có ở trên tay bọn họ.

Họ muốn phục hưng Nhuận Vũ thành, nhưng lại phải mang một vết nhơ từng bị người đuổi ra khỏi cửa như chó nhà có tang! (DG: Chó nhà có tang là chỉ những người không có nơi nương thân.)

Đây là chuyện mà Hồ gia bọn họ không cách nào tiếp nhận được.

"Được, chỉ cần có thể đuổi hết đám ác ôn đang chiếm đóng Nhuận Vũ thành ra ngoài ta đều chấp nhận." Hồ Trùng Minh nhẹ gật đầu.

Bọn họ mới là chủ nhân của tòa thành này!

"Vậy hợp tác vui vẻ." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.

"Tình hình ở nơi này ta đã nói rõ với ngươi rồi, ở đây không có gì ngoài đám cường đạo quân phiệt, Tang Long nhất tộc lại xuất hiện lần nữa, hình như bọn chúng đang tìm thứ gì đó, trên vùng đất này dính đầy máu Tang Long, cũng chôn giấu vô số thi cốt của Tang Long. . ." Hồ Xung Minh nói.

"Được rồi, ta là Mục long sư, bắt yêu, trảm long với ta dễ như trở bàn tay!" Chúc Minh Lãng nói.

. . .

Trước tiên Hồ Xung Minh thu xếp chỗ ở ổn thỏa cho thuộc hạ của hắn.

Nhưng điều khiến Chúc Minh Lãng cảm thấy khá bất ngờ chính là những thủ hạ đó đều không phải là tướng sĩ bình thường, không ngờ tất cả bọn họ đều là Mục long sư, mặc dù tu vi của họ không cao lắm, nhưng đội ngũ có đến một hai trăm tên Mục long sư, kỳ thật cũng không hề thua kém so với đại quân hàng ngàn hàng vạn người.

Xem ra huynh muội Hồ gia này thật sự có ý định thu phục Nhuận Vũ thành!

Nếu vậy thì càng tốt, chuyện trên chiến trường, Chúc Minh Lãng cũng không quá am hiểu, có một người đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh chân chính ở đây sẽ khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hồ Xung Minh cũng không phải là tên giang hồ ngớ ngẩn đơn thuần, đương nhiên hắn cũng nhìn ra được mấy người Chúc Minh Lãng có tu vi rất cao.

Đội ngũ của hắn khuyết thiếu nhất chính là đoàn đội Mục long sư có thể một mình đảm đương một phía, nhất là xung quanh Nhuận Vũ thành này, có rất nhiều quân đội tài phiệt đều cung phụng một số Mục long sư cường đại, thậm chí thống lĩnh của họ cũng là Mục long sư.

Mới vừa vào đêm, trong phòng không thắp đèn một mảnh đen kịt, Chúc Minh Lãng cũng không có thói quen ngủ sớm, hắn đi ra ngoài viện, những người khác cũng đang ngồi xung quanh đống lửa trong sân, Phương Niệm Niệm đang nướng một ít thịt đã tẩm ướp gia vị trên lửa.

Kỹ xảo khác Phương Niệm Niệm không học được, nhưng kỹ năng nướng thịt lại được nàng học trộm và sử dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.

Lúc này huynh muội Hồ gia cũng ngồi ở đó, vị quân sư có hai cọng râu dài cũng ở bên cạnh đang ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mắt nhìn chăm chú muốn học lỏm thủ pháp của Phương Niệm Niệm.

Lúc này, trên đường phố bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Chúc Minh Lãng nhìn ra, nhìn thấy bóng dáng mấy con mãnh long, còn có một số binh sĩ mặc khôi giáp đang đứng ở trên mái hiên, sắc mặt của bọn họ vô cùng lạnh lùng nghiêm túc.

"Thế nào?" Chúc Minh Lãng chỉ ra phía ngoài hỏi.

"Một vài tên trộm cướp, bọn họ muốn cướp chỗ ở mà chúng ta vừa thu dọn xong, vừa vặn mấy tên trong đó đều là tội phạm bị truy nã, ta để thủ hạ giết hết bọn họ để đổi lấy tiền thưởng, có thể bổ sung thêm một chút quân nhu." Hồ Bách Linh mang theo vài phần khinh thường cùng chán ghét nói.

"Nơi này đúng là loạn không trị được, đạo tặc lại cướp đoạt địa bàn trắng trợn như vậy." Chúc Minh Lãng cũng ngồi xuống, tự mình cầm lấy một xiên thịt gà bắt đầu nướng.

Mọi người ở chung cũng xem như hòa hợp, Phương Niệm Niệm cung cấp thịt, Hồ gia cung cấp rượu, rõ ràng là đang ở bên trong thành trì, lại không khác gì đang ở vùng hoang vu dã ngoại. . .

"Cho nên ta đề nghị trước tiên dọn dẹp sạch hết đám giặc cướp tùy ý làm bậy trong Nhuận Vũ thành này, nếu không lê dân bách tính sẽ không dám đến tòa thành này, sinh kế của người dân phải được khôi phục trước." Hồ Xung Minh nói.

Không có cửa hàng, không có thị trường, không có thợ mộc, không có nông dân, Nhuận Vũ thành này được gọi là thành trì cũng có chút miễn cưỡng rồi, chỉ có thể coi là một mảnh phế tích có vị trí địa lý tốt mà thôi.

"Hừ, những tên giặc cướp làm loạn ở Huyết Sắc đại địa đó, tài vật lấy được cần phải giao nạp một nửa cho quân đội nơi này, đoàn giặc cướp chỉ là một vài con ruồi hôi thối lượn lờ mà thôi, kẻ chân chính khiến Nhuận Vũ thành biến thành bộ dáng thế này, đều không phải là do những đám quân đội rác rưởi đó sao!" Hồ Bách Linh nói.

"Phải đi từng bước một cho chắc chắn." Hồ Xung Minh nói.

"Giặc cướp nhiều như vậy, sao có thể tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ được, cả bàn đồ ăn đều ôi thiu sẽ đưa tới vô số con ruồi, không vứt bỏ đống đồ ăn đó sao có thể đuổi giết đám ruồi?" Hồ Bách Linh không chút khách khí quở trách.

"Bách Linh, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, lúc có người ngoài ở cạnh không nên chống đối ca ca như vậy, không phải ta đang cố gắng thương thảo đối sách sao, luôn phải nói vấn đề ra trước, sau đó mới chậm rãi giải quyết." Hồ Xung Minh cười khổ nói.

"Chậm rãi giải quyết, dựa theo cách của huynh, thì chúng ta đều phải chờ đến lúc bước vào quan tài hết rồi, Nhuận Vũ thành này một chút biến hóa cũng không có đâu!" Hồ Bách Linh không cho Hồ Xung Minh một chút mặt mũi.

Quân sư ở bên cạnh, tiếp tục hỏi thăm phương pháp nướng thịt, xem chuyện huynh muội Hồ gia cãi vã nhau là một chuyện rất bình thường.

Hai huynh muội cãi vã một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể nhất trí ý kiến.

Bất đắc dĩ, Hồ Xung Minh đành phải hỏi thăm Chúc Minh Lãng, nhìn xem vị thành chủ mới được bổ nhiệm đến đây có cao kiến gì.

Chúc Minh Lãng sờ cằm của mình, trong đầu là một mớ mơ hồ.

Thống lĩnh quân đội, thống trị, công thủ. . . Những thứ này hắn một thứ cũng không biết!

Lúc này nếu trời xanh giáng xuống Trịnh Du cho hắn thì tốt rồi, lấy tài năng của hắn, vài phút là có thể biến Nhuận Vũ thành này thành thiên đường thương mậu. . .

Sau khi Ly Xuyên quốc được thành lập, Trình thống soái làm quốc quân, Lê Vân Tư là quốc sư, Trịnh Du và Trương Thác đều thành quốc phụ.

Trận chiến dịch kia có thể ổn định đại cục như vậy, hình như đều là nhờ Trịnh Du dẫn theo một chi quân đội tìm được một khe hở ở Tây Nhai, ở ven đường cũng lần tìm ra một con đường có thể yên lặng không một tiếng động tiến thẳng đến quốc đô Duệ quốc.

Thế là ngay khi Duệ quốc triệu tập đại quân cả nước, liền một kích công phá phòng tuyến ở Trường Hạp Cốc, thống soái lúc ấy là Trương Thác mạnh mẽ quyết định phá hủy Trường Hạp Cốc, trì hoãn bước chân của đại quân Duệ quốc tiến vào Ly Xuyên, đồng thời Lê Vân Tư dẫn theo Quân vệ của mình tụ họp lại với đại quân của Trịnh Du, thừa dịp Duệ quốc quân lực trống rỗng, trực tiếp san bằng quốc đô Duệ quốc.

Lê Vân Tư dũng mãnh thiện chiến, đây là chuyện tất cả mọi người trên Ly Xuyên đại địa đều biết, Trịnh Du tìm ra con đường mới cũng không thể bỏ qua công lao!

Rốt cuộc là tiêu diệt giặc cỏ trước, hay là quét sạch quân phiệt hắc ám trước, có lẽ Trịnh Du sẽ có lựa chọn tốt nhất, dù sao những thứ hắn nhìn thấy cũng nhiều hơn so với người khác.

"Phương diện này ta không quá am hiểu, làm sao để xử lý chuyện này, hay là..." Chúc Minh Lãng lắc đầu, biểu thị mình sẽ không phụ trách bày mưu tính kế.

"Hạ xuống một đạo pháp lệnh, trong nội thành ngoài Hồ gia quân ra thì tất cả các thế lực vũ trang khác nếu còn ở trong thành đều được xem là phản quân, giết chết bất luận tội." Lúc này, nữ nhân ngồi bên cạnh Chúc Minh Lãng mở miệng nói chuyện.

Chúc Minh Lãng ngẩn người.

Trong ấn tượng của hắn, vị bên cạnh mình có lẽ là cô em vợ Dự Ngôn sư, bình thường lúc nàng nói chuyện cũng không mang theo lệ khí lớn như thế!

Chẳng lẽ là Nam Linh Sa?

"Pháp lệnh này, ai sẽ nghe theo." Hồ Bách Linh lại nở nụ cười, cảm thấy đối phương nói ra phương pháp này thật quá ngây thơ.

"Sau khi pháp lệnh được truyền đi, giết chết tất cả giặc cướp chọn nơi này làm cứ điểm, truy tìm nguồn gốc xử lý quân phiệt hắc ám, để trong thành xuất hiện cảnh tượng các thế lực vũ trang còn ở trong thành đều bị giết chết bất luận tội, một số lực lượng vũ trang không muốn trêu chọc phiền toái sẽ tự động rời đi." Nữ tử nói tiếp.

"Biện pháp này không tệ!" Đôi mắt Hồ Xung Minh lập tức sáng lên.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch