"Đêm qua, ta xem tinh tượng thì thấy có ánh sáng phát ra từ khu vực này, ở chỗ sâu nhất trong sơn cốc." Lê Tinh Họa nói.
"Được, vậy bây giờ chúng ta đi xem sao." Chúc Minh Lãng gật đầu.
Chỉ có một nguồn nước sạch sẽ không thể cung cấp đủ cho tất cả người trong Lê Hoa Câu.
Hiện tại bọn Tang long đang lợi dụng đám Ô Dạ Tang long kia để làm ô nhiễm tất cả nguồn nước trong Lê Hoa Câu, khiến cho trại dân của Lê Hoa Câu không thể không ra ngoài tìm nguồn nước.
Nhưng nếu mất đi vòng bảo hộ trên tường rào, mất đi sự đoàn kết giữa mọi người thì đám Tang long sẽ có thể nhanh chóng công phá bức tường kiên cố của trại.
Đi dọc theo con đường trong sơn cốc trống trải, Chúc Minh Lãng càng là cảm nhận được cơn lạnh bất thường, ở trong cái sơn cốc âm u lạnh lẽo này người ta càng cảm thấy rét lạnh thấu xương.
"Nơi tồn tại di tích thượng cổ sẽ lộ ra một không gian có trạng thái hỗn loạn, bên trong không gian đó chứa không ít năng lượng khác biệt, nếu có thể giải khai cấm chế tạo nên một vết nứt không gian, từ vết rách đó chúng ta có thể xông vào bên trong mật đạo, chắc là ở đây rồi." Lê Tinh Họa giải thích cho Chúc Minh Lãng.
"Di tích thượng cổ là một không gian riêng biệt sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Không phải, di tích thượng cổ tồn tại như một loại cấm chế ngăn cách, loại cấm chế này ngăn cản tất cả mọi thứ, thậm chí là dòng chảy thời gian cũng bị ngăn cản lại, ở bên ngoài đã trải qua nghìn năm, vạn năm nhưng mọi thứ ở bên trong di tích thượng cổ vẫn tồn tại như khi nó vừa mới được tạo lập vậy." Lê Tinh Họa nói.
"Nói cách khác, thế giới bên trong di tích thượng cổ có thể là cảnh tượng của cả ngàn năm trước, vạn năm trước, thậm chí là mấy vạn năm trước sao?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc hỏi.
"Ừm, nhưng điều kiện để hình thành nên khu vực như vậy vô cùng hà khắc, thường là do sự va chạm và hòa hợp của một đại lục to lớn mãi trôi nôi và một tinh thể cổ xưa, trải qua nhiều đợt chấn động dữ dội làm cho thời gian cũng mất đi trật tự của nó." Lê Tinh Họa tiếp tục nói.
Chúc Minh Lãng nghe xong liền cảm thấy choáng váng.
Sự va chạm của đại lục và tinh thể??
Lực phá hoại do sự va chạm này sinh ra đủ để hủy diệt tất cả sinh linh a!!
Cảnh tượng khủng bố như này chắc sẽ không diễn ra chứ! Kỳ thực nhận thức của Chúc Minh Lãng đối với thế giới này cũng chỉ mới dừng lại ở Cực Đình Đại lục mà thôi.
Nếu dựa theo cách nói của Lê Tinh Họa, Cực Đình Đại lục chắc chắn không phải là đại lục duy nhất trên thế giới này!
"Chính vì thời gian bên trong di tích bị rối loạn cho nên cũng có vài linh vật có khả năng sinh trưởng nghịch thời không, ví dụ như những đóa băng tuyết liên mà chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy trong thế giới này thì ở trong di tích thượng cổ lại là một đóa vạn năm tuyết liên, bất cứ sinh vật nào muốn tu luyện thành thánh đều cần đến vạn năm tu hành nhưng ở trong di tích thượng cổ, có lẽ chỉ cần mấy năm ngắn ngủi là có thể đạt được." Lê Tinh Họa nói.
Chúc Minh Lãng bây giờ mới phát hiện ra rằng, lực lượng cường đại nhất trong thế gian này chính là thời gian.
Trăm năm thành yêu, nghìn năm hóa ma, vạn năm thành thánh.
Mà ở trong tự nhiên những loại linh tư có thể thúc đẩy tu vi cũng không thể tách khỏi sự ngưng tụ của thời gian, tỷ như trăm năm chi thảo, ngàn năm chi quả, vạn năm chi hoa...
Nhưng thời gian lại là thứ khó nắm bắt vô cùng, ba mươi năm khổ tu, cả đời cầu đạo, trên thế gian này có nhiều người tu hành như vậy nhưng để sản sinh ra một loại linh tư chân chính cường đại thì lại cần rất nhiều thời gian mới được.
Thánh linh rất ít.
Vạn năm linh tư là thứ vô cùng hiếm thấy.
Mà linh vực của mục long sư, có thể khiến cho tốc độ tu hành của long sủng tăng nhanh, loại năng lực như vậy đã là rất khó có được rồi, điều này khiến cho mục long sư trở thành cường giả tu hành cao quý nhất trong lục địa này.
Nhưng ở di tích thượng cổ, một dạng tồn tại đặc thù như vậy, khiến cho niềm khao khát linh tư vạn năm, vạn năm tu hành của mọi người đều trở nên dễ dàng hơn, ở nơi đó từng nhánh cây ngọn cỏ đều là những vật báu có giá trị liên thành!
Đương nhiên, cũng bởi vì loại quy tắc như trên mà sinh vật bên trong di tích thượng cổ, sợ rằng đều là những vật vô cùng khủng bố, thánh linh vạn năm hay thậm chí là sinh vật trên mười vạn năm cũng có!
Chúc Minh Lãng nghe thấy Lê Tinh Họa nhắc đến "vô hạn khả năng" trong di tích thượng cổ, tâm tình kích động hẳn lên, có cảm giác như tim đập liên hồi, dựa theo những gì cô em vợ này nói, xác xuất hiện long vương trong di tích thượng cổ rất lớn, có khi nào bước vô trong đó bản thân sẽ bị một con long vương đập phát chết luôn không?
"Khụ khụ, Tinh Họa, hay muội bói trước một quẻ cho chuyến đi lần này của chúng ta đi." Chúc Minh Lãng nói.
Lê Tinh Họa nhìn Chúc Minh Lãng, không khỏi mỉm cười nói:"Cũng có thứ khiến công tử sợ hãi sao?"
"Ta thì sao cũng được, chỉ là lo lắng ngày sau không có ai chăm sóc bảo vệ các muội thôi..." Chúc Ming Lãng nói.
"Nếu như Tang long có thể ở trong đó mà không bị tiêu diệt hết, chứng tỏ trong khu di tích thượng cổ này cũng không có sinh vật gì hung hãn cả." Lê Tinh Họa đáp lại, còn về câu nói ban nãy của Chúc Minh Lãng, nàng làm như không nghe thấy.
"Muội là Dự ngôn sư, sao lại tin tưởng vào phán đoán theo lý tính như vậy chứ? Vẫn nên bói một quẻ đi, ta tin huyền học của muội." Chúc Minh Lãng kiên trì nói.
"..." Lê Tinh Họa thật chưa thấy qua người nào kiên trì như này.
Thật ra không phải Lê Tinh Họa không muốn thử tiên đoán mà là do lúc trước bên trong tường thành và lúc nãy quan sát tinh tượng đã tiêu hao không ít tinh lực của nàng, hơn nữa di tích thượng cổ có cấm chế ngăn cách thời gian và hỗn loạn nên ảnh hưởng đến khả năng tiên đoán của chính mình, căn bản không tính chuẩn được.
Suy nghĩ một chút, Lê Tinh Họa liền dứt khoát lấy ra một đồng tiền nhỏ, nàng ném nhẹ lên không trung sau đó đè mạnh xuống bàn tay trắng nõn của mình.
"Muội làm gì vậy?" Chúc Minh Lãng không hiểu nói.
"Coi như đoán vận khí đi."
"Sao lại không chuyên nghiệp như vậy chứ? Cái này có khác gì với cách ngắt mấy cánh hoa mà mấy thiếu nữ hay dùng để đoán tâm ý người trong lòng mình đâu." Chúc Minh Lãng nhướng mày nói.
"Huynh muốn ra mặt nào?" Lê Tinh Họa nói xong, khóe môi khẽ nhấc, mang theo một tia quật cường.
"Có hoa."
"Ân, có hoa." Lê Tinh Họa nhẹ nhàng nhấc bàn tay trắng noãn lên để lộ ra đồng tiền xu nằm bên dưới.
"Ý của muội là vận khí của chúng ta trong chuyến đi lần này rất tốt?" Chúc Minh Lãng nhìn cô em vợ có chút dễ thương này cười nói.
"Ân, chỉ có thể đoán được nhiêu đây thôi." Lê Tinh Họa gật đầu.
Người ta đã nói vậy rồi, Chúc Minh Lãng còn có thể không đi sao?
Rất hiếm khi có thể thấy Lê Tinh Họa có bộ dáng hứng thú với một vật gì như này, đại khái chắc là do cái di tích thượng cổ này và thân phận Dự ngôn sư của nàng vô cùng hợp nhau, nàng có thể từ những gì tích tồn tại từ nghìn năm, vạn năm để tìm ra những bí mật của thế giới này.
"Hay muội bói lại lần nữa xem." trong lúc đang đi, Chúc Minh Lãng bất chợt quay đầu lại nói.
"Lần thứ hai sẽ không linh." Lê Tinh Họa nói.
"Đúng rồi, vậy dùng cánh hoa để bói xem đối phương có thích mình hay không, cách này có thực sự hiệu nghiệm không?" Chúc Minh Lãng vừa đi vừa chọc ghẹo nói.
"Có tác dụng." Lê Tinh Họa nói.
Chúc Minh Lãng lập tức bày ra bộ dáng vô cùng chăm chú lắng nghe.
Lê Tinh Họa hời hợt nói:"Nếu người huynh thích cũng có tình cảm với huynh, vậy thì cho dù huynh có ngu ngốc thế nào đi nữa thì vẫn có thể thấy được đáp án trong từng lời nói, từng hành động của đối phương. Nếu ngươi không thể xác định được tình ý của đối phương giành cho huynh vậy thì người đó khẳng định không hề để ý đến huynh. Khoảnh khắc huynh cầm cành hoa trong tay mà trong lòng huynh có sự hoài nghi và thấp thỏm vậy kết quả chắc chắn là không thành rồi."
Chúc Minh Lãng há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Lê Tinh Họa.
Thì ra cô em vợ Dự ngôn sư này còn là một chuyên gia tình cảm thuộc trường phái bình tĩnh.