WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mục Long Sư

Chương 310: Độc Dăng Long thượng cổ

Chương 310: Độc Dăng Long thượng cổ




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Đoạn cuối của sơn cốc chính là một bức tường toàn vách đá liên tiếp nhau.

Trên bức tường này có rất nhiều vết nứt giống như bị một vật nặng ép vỡ vậy.

Mà những hàn ý không bình thường lúc trước giống như phun ra từ những vết nứt này.

“Hình như là ở đây.” Chúc Minh Lãng chỉ vào bức tường vách đá cuối sơn cốc này nói.

Nhưng mà, những vết nứt kia thật ra cũng không lớn lắm, người không thể chui qua vết nứt đó được, Chúc Minh Lãng nhìn Lê Tinh Họa đứng ở bên cạnh.

Lê Tinh Họa bước đến trước khối đá to lớn trên vách đá, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên nham thạch ở ngoài rìa.

Cùng lúc đó, từng tia u quang từ từ tỏa ra thông qua những vết nứt kia, dường như bên trong vách đá này ẩn giấu một thứ như là u đầm, thứ phát ra hào quang ở bên trong chính là dạ quang.

Những hoa văn tinh tế rất nhanh hiện lên dày đặc trên vách đá, thuận theo những u quang này, Chúc Minh Lãng thấy một vết nứt đen kịt dường như là mật đạo của u cốc bị giấu dưới tầng nham thạch kiên cố kia!

Vậy mà thật sự có di tích Thượng Cổ!

Nhìn những vết nứt đen kịt này, Chúc Minh Lãng không nhịn được hiếu kì mà chạy tới.

Mắt Lê Tinh Họa cũng sáng lên, nàng vừa mỹ lệ lại tự tin đi bên cạnh Chúc Minh Lãng cùng nhau bước vào không gian sau vết nứt bị giấu ở cuối sơn cốc này. Mặc dù không biết trong vết nứt đã bị năm tháng lãng quên này thì sẽ có gì nhưng mà ham muốn tìm kiếm vẫn cứ thôi thúc.

“Lối vào di tích Thượng Cổ này không chỉ có một, những con Tang Long kia cũng không phát hiện ra chỗ vết nứt này.” Lê Tinh họa nói với Chúc Minh Lãng.

“Vết nứt này có lẽ không phải một chiều nhỉ, sau khi vào có khi nào không ra được không?” Chúc Minh Lãng nói.

“Không, chỉ là các vết nứt sẽ thay đổi, có thể biến mất cũng có thể xuất hiện vết nứt mới, nhưng cũng phải mấy chục năm hoặc trên trăm năm mới xảy ra biến hóa.” Lê Tinh Họa nói.

Tiến vào trong vết nứt, khắp nơi đều tối om, xung quanh cảm giác như khá chật chội, giống như có một khối nham thạch to lớn chặn ở giữa lối đi tạo ra một khe hở vậy, đằng trước có một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho cả người đều thấy khó chịu.

Chúc Minh Lãng đi ở đằng trước, đi được tầm mười phút thì thấy hiện ra một u đầm chói lọi!

Băng qua quang văn của u đầm thì trông thấy một sơn cốc khác hiện ra.

Trong nháy mắt, Chúc Minh Lãng cảm thấy mình cùng Lê Tinh Họa chỉ là xuyên qua vách đá đã tới một đầu khác của sơn cốc rồi nhưng khi hoàn toàn bước vào sơn cốc này mới phát hiện tất cả mọi thứ ở nơi này đều quá khổng lồ. Lúc này Chúc Minh lãng mới chợt nhận ra, bọn họ đã bước vào di tích Thượng Cổ!

Cái gọi là khổng lồ cũng chỉ là nhũng thứ Chúc Minh Lãng đủ khả năng để nhìn thấy thôi.

Cây cối ở đây đúng với nghĩa che khuất bầu trời, khiến cho cả toà di tích sơn cốc này lúc ẩn lúc hiện.

Đằng trước là một bụi cỏ rậm rạp không nhìn thấy điểm cuối khiến cho người đi vào nơi này sẽ cảm giác bị chìm trong đây, càng khoa trương hơn chính là có mấy con thỏ rừng nhưng lại to như mấy con hoàng ngưu khiến cho người ta có cảm giác rõ ràng là một loài động vật đáng yêu nhưng ở chỗ này lại khiến kẻ khác cảm thấy sợ sệt.

“Có lẽ có dòng suối ở đằng trước.” Lê Tinh Họa nói.

Băng qua cánh rừng này, một dòng suối dài xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nói là suối nhưng nó không khác gì một dòng sông, tất cả mọi thứ trong di tích này dường như đều bị biến to gấp đôi, cho dù là viên đá cuội nhỏ nhất trong khe suối cũng to bằng nắm tay của người lớn chứ đừng nói đến sinh vật trong này!

Chúc Minh Lãng nhìn thấy một con Trường Cảnh Cổ Long, chỉ vai nó thôi cũng đã là 50m rồi chứ đừng nói đến lúc nó ngẩng cổ lên. Con người đứng trước những sinh vật như này thì thật chẳng khác con muỗi chút nào.

Trường Cảnh Cổ Long còn đang uống nước, hiển nhiên nó là một loài ăn cỏ nên không hề hứng thú với loại sinh vật nhỏ bé như nhân loại, dù cho có đi qua người nó nó cũng không tập kích.

Chúc Minh Lãng lấy túi nước đã chuẩn bị sẵn ra lấy nước sạch cho vào túi.

Có Càn Khôn thâu thiên thuật của Tiểu Bạch Khởi nên hắn có thể chứa được lượng nước đủ uống trong vòng ba ngày cho tất cả mọi người cùng rồng.

Sau khi lấy đủ nước, Chúc Minh Lãng cũng lấy một ngụm nước lên uống thử xem nước được tích vạn năm trong di tích Thượng Cổ này có gì khác biệt, quả nhiên, nước vẫn chỉ là nước!

“Vo ve vo ve vo ve ~~~~~~~~~~~~”

Từng tiếng từng tiếng ồn vang lên, ngay chỗ khu rừng cỏ ban nãy Chúc Minh Lãng và Lê Tinh Họa đi qua có một đám ruồi độc đầu đỏ vằn đen bay ra, bọn chúng bay về phía con Trường Cảnh Cổ Long đang dịu ngoan uống nước kia!

Ruồi độc có kích cỡ rất lớn, tốc độ lại như hùng ưng, cả đám bay theo bầy mang theo độc tính mà ngay cả Long thú cũng không chịu được bay tới.

Quả nhiên, không bao lâu sao con Trường Cổ Cảnh Long kia bị vây công, độc tính đang lan tràn khắp thân nó, khiến cho nó không còn sức để chạy trốn.

“Ngươi nhìn suối kìa.” Lê Tinh Họa vội vàng chỉ.

Nọc độc của ruồi độc phun vào khe nước khiến cho nước suối rất nhanh đã có một vũng lớn bị ô nhiễm...

Nhưng mà, không biết do suối trong di tích Thượng Cổ này có năng lực tịnh hóa hay do tốc độ tuần hoàn của thiên nhiên ở nơi này rất nhanh mới khiến cho dòng suối vừa bị ô nhiễm đã khôi phục ban đầu, cũng không có dấu hiệu bị khuếch tán ô nhiễm cả dòng suối.

“Ông!!!”

Một tiếng ồn lớn vang lên, có một con rồng dữ tợn đáng sợ đang bay ra từ khu rừng cỏ rậm rạp kia, là một con Độc Dăng Long! (Dăng: con ruồi.)

Con Độc Dăng Long này xua đuổi hết những con ruồi độc kia đi, một mình hưởng thụ con Trường Cảnh Cổ Long ban nãy, chỗ bụng đuôi của nó có một túi độc khá giống với con Ô Dạ Tang Long!

Quả nhiên, đám Tang Long cường đại mà đáng sợ xuất hiện ở Lê Hoa Câu chính là từ trong di tích Thượng Cổ này mà ra.

Trong di tích Thượng Cổ có những sinh vật cổ đại cường thế lại quỷ dị khiến cho những con Tang Long kia vốn nên bị tuyệt chủng thì lại tiến hóa, khiến chúng có sức mạnh đáng sợ.

Bởi vì những sức mạnh này đều đến từ Thượng Cổ nên mọi người rất khó tìm được biện pháp để đối phó, trong thiên nhiên rộng lớn này càng khó tìm được vật tương khắc để giải độc.

Nếu tìm được Độc Dăng Long rồi thì việc giải độc đã không còn là vấn đề khó nữa, dù sao thì đa số kịch độc của bất kì sinh vật nào thì đều có chỗ tồn tại vật giải độc.

Đây là một lẽ thường của giới tự nhiên, ngược lại nếu không có thì tất cả sinh vật có lẽ đã tự hạ đốc chết rồi, sở dĩ phải có vật giải độc ở gần đó là vì sinh vật có độc tính đáng sợ thì nó sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu tới xung quanh. Nếu một số thảm thực vật, động vật vẫn bình an vô sự sống sót và sinh trưởng thì chứng minh bản thân chúng có thể miễn dịch với loại độc đó.

Đi theo con Độc Dăng Long đã ăn no uống đủ kia, Chúc Minh Lãng cùng Lê Tinh Họa phát hiện ra sào huyệt của bọn nó ngay trên một gốc quái thụ như là mọc đầy khối u.

Ma Thụ này to đến bất thường, có mấy chục thân cây, hàng trăm hàng ngàn cành cây to nhỏ khác nhau lại tương đương với một thân cây Tùng cổ!

“Những nhựa cây này có thể giải được độc.” Lê Tinh Họa khẳng định.

Chúc Minh Lãng cũng không nghĩ nhiều, lập tức để Tiểu Bạch Khởi cầm vỏ cây thật dày mài móng vuốt, còn mình thì cầm cái túi không đón lấy nhựa cây.

Có nhựa cây này, nguồn nước ở Lê Hoa Câu có thể tịnh hóa!

Ít nhất cũng hóa giải được một nguy cơ lớn!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.