Giờ phút này hai người Bạch Tần An và Ôn Mộng Như đang đạp lên hai thanh phi kiếm màu trắng, đối với một màn kinh khủng ở dưới chân, thì trông các nàng chẳng khác gì những con thiêu thân nhỏ bé, tầm thường nhất.
Sơn Tiên Quỷ kia giống như thiên thần, nó không thèm để ý tới cái gọi là quần hùng hào kiệt đang hoảng loạn trốn chạy tan tác như chim muông kia, nó trực tiếp cắt đôi một ngọn núi trên Quảng Sơn, sau đó nâng cánh tay lên thật cao, rồi hung hăng đập xuống những tòa cung điện còn sót lại của Tử Tông Lâm!
Tử Tông Lâm và Quảng Sơn này đều bị phá nát, ngay cả Quảng Lâm thành ở dưới chân núi cũng gặp đại nạn.
Núi đá đếm mãi không hết, đang dần dần lăn xuống theo sự sụp đổ của ngọn núi, một tảng đá lớn liền đủ để đè nát tất cả nhà dân…
Ngọn núi cũng không ẩm ướt, trượt xuống không chỉ là lượng lớn đất cát, mà còn có từng khối từng khối đá lớn cứng rắn nặng nề, dù trong thành trấn tụ tập không ít tu hành giả, nhưng tất cả bọn họ đều bị nghiền tan xương nát thịt!
Sơn Tiên Quỷ vẫn đứng ở trên Quảng Sơn, thân thể nó như sánh ngang với cả dãy núi này, nguyệt quỷ nhô lên cao, ánh sao ảm đạm, cho dù là thiên địa mênh mông nhưng đối với Thần Ma này mà nói cũng có chút chật hẹp, càng không cần nói đến những sinh linh đang giãy giụa bên trong!
“Mau rời khỏi nơi này.” Bạch Tần An sắc mặt trắng bệch, đến tận bây giờ nàng chưa từng gặp qua sinh linh nào tàn ác hơn sinh vật trước mắt, cường đại không khác gì thần linh chân chính.
Bạch Tần An và Ôn Mộng Như coi như là may mắn, lúc các nàng đạp phi kiếm rời đi, Sơn Tiên Quỷ kia đã bắt đầu giết chóc, cao thủ Quân cấp khi đối diện với sự tàn sát của Sơn Tiên Quỷ thì chẳng khác gì điểu tước bình thường.
Bạch Tần An và Ôn Mộng Như giống như thiêu thân nhỏ bé bay lọt qua giữa ngón tay của người khổng lồ, còn có thể sống không phải vì tốc độ của các nàng nhanh, có thể kịp thời trốn xa, mà là vì các nàng chỉ như sâu kiến không đáng chú ý, nên Sơn Tiên Quỷ mới chẳng thèm ngó tới các nàng!
…
Hai người hồn bay phách lạc, ngay cả chạy trốn về hướng nào cũng không nhớ rõ.
Đôi mắt Ôn Mộng Như trở nên vô thần, khoảnh khắc nhìn thấy diện mục chân chính của Sơn Tiên Quỷ, lý trí của nàng đã hoàn toàn sụp đổ.
Từng có lúc nàng cho rằng, tông lâm chính là tồn tại cường đại nhất, bọn họ nắm trong tay tài nguyên và vận mệnh của tất cả tu hành giả, là đại biểu quyền uy trong thế gian, đã hoàn toàn siêu thoát khỏi vạn vật.
Nhưng nàng lại tận mắt chứng kiến Sơn Tiên Quỷ.
Chứng kiến Quảng Sơn Tử Tông Lâm bị giẫm nát trong nháy mắt, nhìn thấy vô số cường giả Quân cấp bị một tay đập chết như ruồi muỗi, nội tâm nàng như sụp đổ theo tòa Quảng Sơn kia!
Bản thân nàng cũng chỉ là Quân cấp, sau khi vất vả tu hành hai mươi năm, bây giờ có thể sống sót lại là vì nàng quá tầm thường không đáng chú ý tới...
Ý nghĩa của việc tu hành là gì.
Bọn họ còn truy tìm thiên đạo để làm gì? ?
Bạch Tần An làm đường chủ, làm trưởng bối, kỳ thật nội tâm lúc này của nàng so với Ôn Mộng Như cũng không kém bao nhiêu.
Nàng cũng chưa từng nghe thấy những thứ như Tiên Quỷ, càng không biết Tiên Quỷ lại cường đại đến mức độ này.
Một khắc trước, Tử Tông Lâm còn đèn đuốc sáng trưng, vô số người có tu vi cao cường từ các danh môn chính phái tập hợp lại một chỗ, vì sự yên bình của mảnh thiên địa này mà trượng nghĩa xuất thủ, nhưng chỉ sau một khắc, bọn họ gặp họa bị hành hạ, tàn sát, Sơn Tiên Quỷ tựa như là Thần Ma đang quan sát một đám loài bò sát buồn cười. . .
"Ta. . . Ta đi lấy chút nước." Bạch Tần An nhìn thoáng qua Ôn Mộng Như tinh thần có chút không tập trung, cố gắng lấy lại tinh thần.
Phía trước có một con sông, mặc dù có chút lạnh buốt, trong nước còn có chút đục ngầu, nhưng nàng đã không còn tâm tư để đi để ý nữa.
Vặn ra túi nước, Bạch Tần An nhìn qua nước sông đục ngầu, lúc nàng đang muốn lấy một ít nước, nước sông này bất chợt trở nên chảy xiết, suýt nữa đã cuốn trôi đi túi nước trong tay của Bạch Tần An.
Bạch Tần An ngẩn người, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía mặt sông.
Dòng sông này. . .
Đột nhiên lại xuất hiện ở trên vùng đất bằng phẳng.
Bình thường mà nói, mỗi dòng sông đều có đường sông, chúng sẽ thấp hơn sẽ phân cách ra với mặt đất, xung quanh cũng sẽ mọc đầy thực vật như cỏ dại sống trong môi trường ẩm ướt, nếu như gần đây không có mưa, đường sông hai bên bờ đều có thể trông thấy đường ranh rất rõ ràng.
Nhưng dòng sông này lại không có đường sông.
Nước sông kia, hoàn toàn giống như là đang chảy xuôi ở trên đất bằng, chính xác mà nói càng giống như nước tự dâng lên, không giống như quy luật chảy của đường sông!
Bỗng dưng Bạch Tần An ý thức được cái gì đó, vội vội vàng vàng rút ra bạch sắc phi kiếm!
Cùng lúc đó, trong nước sông đột ngột có một con Giao Long bay lên, dòng nước chảy xiết phun trào dựng thành thân thể dài ngoằng, từng con động vật bò sát bò ra ngoài từ hai bên bờ sông!
Nước sông càng lúc càng đục, ở gần vị trí lồng ngực, một gương mặt quỷ dị lộ ra, đột nhiên phát ra một tiếng cười dữ tợn quái dị, nó trông giống như nhện và bò sát như rết, rồi nhanh chóng bò nhúc nhích ở trong không khí.
Thân thể đục ngầu bằng nước của nó đang khua múa ở trên không nhìn Bạch Tần An và Ôn Mộng Như, giống như nó đang đùa cợt hai nhân loại này, nước sông truyền ra mùi bùn hôi thối, khiến Bạch Tần An suýt chút nữa đã uống nước này phải nôn mửa.
Mà Ôn Mộng Như vẫn còn chưa kịp tỉnh hồn, nhìn thấy nước sông này biến thành quỷ, nàng cũng không nhịn được nữa, ngồi liệt ở trên mặt đất.
"Hà Tiên Quỷ! !"
"Hà Tiên Quỷ xuất hiện! !"
"Hà Tiên Quỷ! ! ! !"
Một mảnh tiếng kêu chói tai được truyền đến từ một nơi cách đây không xa, nơi đó có một dịch trạm, trên cơ bản cũng là những người hưởng ứng Phong Ma lệnh của tứ đại tông môn mà tới đây.
"Có hai nữ nhân bị Hà Tiên Quỷ vây bắt, mau giúp đỡ các nàng!" Một gã nam tử của Hạo Khí Võ Tông nói.
"Hà Tiên Quỷ ưa thích trêu cợt người, nó sẽ cho người phản kháng trước, đợi đến khi nó cảm thấy không thú vị, sẽ rót nước sông vào miệng mũi của người ta, lấp đầy phế quản, dìm người sống đến chết, ngươi muốn đi cứu thì ngươi tự đi cứu đi, ta. . . ta không dám!"
"Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nhìn các nàng bị chèn ép đến chết."
"Hà Tiên Quỷ không phải yếu nhất sao, mọi người chúng ta liên thủ, không phải là không có hi vọng đánh lui nó."
Trong dịch trạm, đông đảo người tu hành trong lòng run sợ, có một ít chính nghĩa chi sĩ muốn ra tay viện trợ, nhưng cũng chỉ là kêu gọi những người khác, căn bản không có ai dám tiến vào khu vực gần Hà Tiên Quỷ.
Hà Tiên Quỷ từ trên không trung hạ xuống, nó biến con sông thành hình vòng, rồi bao vây Ôn Mộng Như và Bạch Tần An ở trong nước sông của nó.
Ôn Mộng Như và Bạch Tần An như là nữ tử bị mắc kẹt ở trên đất bồi, xung quanh đều là nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn thế nước càng lúc càng mãnh liệt, trơ mắt nhìn chỗ các nàng đang đứng càng lúc càng hẹp dần.
Nỗi bất lực và sợ hãi kia hoàn toàn hiện rõ ở trên mặt, khí chất tu hành của hai vị nữ kiếm sư hoàn toàn bị đánh tan, không khác gì nữ tử yếu ớt bình thường.
"Quỷ quái nào đang ở chỗ này quấy phá vậy!"
Lúc này, ở dịch trạm có một người cao giọng thét lên, cũng bước nhanh lao về phía dòng sông quỷ dị này.
Trong dòng sông, hiện ra một khuôn mặt dữ tợn mà tà dị, lộ ra mấy phần giễu cợt và khinh thường.
"Tiểu huynh đệ, đừng đi qua, đó là Hà Tiên Quỷ! Hà Thần tế tự trong truyền thuyết, ngươi có biết không, hai cô nương kia vận khí không tốt, coi như các nàng trượt chân rơi xuống nước, kính dâng cho Hà Thần. Đừng nhìn các nàng còn đang giãy giụa, thật ra đã là người chết rồi. Ngươi bây giờ chạy tới chọc giận Hà Thần, thì mấy thôn chúng ta đều phải gặp nạn!" Một lão hán vô cùng hoảng sợ nói.
"Lão nhân gia, ngươi coi ta là người mù sao, các nàng còn sống rất tốt, bớt ở trước mặt ta tuyên dương những chuyện quỷ ma cổ hủ đó, không phải chỉ là một sinh vật thành tinh trong nước thôi sao, lão tử đây sẽ đánh nó đến thân hình câu diệt!" Chúc Minh Lãng nói.
Xông về chỗ nước sông, Chúc Minh Lãng nhìn hai vị nữ kiếm sư bất lực này một chút.
"Chúc Minh Lãng?" Bạch Tần An nhìn thấy hắn, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại các nàng đang gặp phải, ánh mắt lại ảm đạm xuống.
"Đây là quái vật gì, lại trêu đùa vũ nhục các ngươi như vậy?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Là Hà Tiên Quỷ, Chúc Minh Lãng, nhờ ngươi nhanh chóng đi Miễu Sơn Kiếm Tông, đi mời Mạnh chưởng môn xuất sơn, chúng ta gặp phải. . . Chúng ta gặp phải Sơn Tiên Quỷ, nó đã tiêu diệt Quảng Sơn Tử Tông Lâm." Bạch Tần An tựa như đã nhận mệnh.
"Tình cảnh hiện tại của các người cũng không ổn!" Chúc Minh Lãng đến gần dòng sông kia một chút, dòng sông tựa như một con Giao Long táo bạo, điên cuồng giãy giụa thân thể.
"Chúng ta không sống được, sợ rằng ngươi cũng không phải là đối thủ của Hà Tiên Quỷ này, không cần vì chúng ta mà làm lãng phí sinh mệnh." Bạch Tần An nói.
"Bạch tiền bối thật hài hước, với tiểu tinh quái giả thần giả quỷ này, Chúc Minh Lãng ta trừng trị nó cũng đơn giản như xỉa răng vậy." Chúc Minh Lãng nói.
Nói xong, Chúc Minh Lãng mở ra linh vực của mình, đang định triệu hồi Kiếm Linh Long và Băng Thần Bạch Long ra để hành hung quái vật trêu đùa tính mệnh của người khác này. . .
Lập tức Chúc Minh Lãng phát hiện hai con rồng này của mình vẫn còn đang ngủ say, không hề có động tĩnh gì, hơn nữa chúng còn suy nhược đến mức ngay cả một trận gió mạnh cũng không thể thổi ra được.
“Ah, Thiên Sát Long, chắc ngươi cũng khát rồi, ngươi nhìn một chút xem, Hà Tiên Quỷ này có hợp khẩu vị của ngươi không?" Chúc Minh Lãng nói với Thiên Sát Long.
Thiên Sát Long chui ra hơn nửa đầu từ trong đồ ấn, híp mắt đánh giá Hà Tiên Quỷ này một lát.
Có vạn năm đạo hạnh.
Nhưng không có máu.
Không phải là đồ ăn của mình.
Nhưng con sông thành tinh này quả thật có thể giải khát, có thể bổ sung lượng nước lớn cho thân thể.
Cuối cùng Thiên Sát Long vẫn bay ra từ trong linh vực.
Độ kiếp phi thăng, đã trải qua hỏa vẫn tái tạo, thân thể nó cũng thiếu thốn rất nhiều lượng nước, đúng lúc Hà Tiên Quỷ này lại là Thánh Linh vạn năm, nuốt nó tương đương với uống vào một ít cốt tủy sinh vật, lưu thông máu.
"Ngao…! ! ! !"
Thiên Sát Long ngay cả cánh cũng chẳng muốn mở ra, chỉ di chuyển trên mặt đất.
Lân vũ của nó tuy rằng là ám sắc, nhưng lại rực rỡ loá mắt, toàn thân ám ngọc hiển thị rõ sự tôn quý của Long Vương!
Thân thể nâng lên cao, vương xà mang theo mấy phần khí tức chấn nhiếp, nó há miệng ra, liền nhìn thấy cổ họng của nó tựa như một mảnh vũ trụ thâm thúy, phóng ra ánh sáng hủy diệt toái tinh vô cùng đáng sợ! ! !
Ánh sáng hủy diệt toái tinh trực tiếp đánh xuyên qua Hà Tiên Quỷ, khuôn mặt dữ tợn phách lối kia liền lộ ra vẻ thống khổ, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng thét chói tai như quỷ hầu!
Thân thể dòng sông ô đục tan rã, có thể nhìn thấy ẩn sâu trong nước là một ma cốt, tương tự như con rết, nhưng lại có một khuôn mặt người to lớn, bởi vì bình thường luôn bị nước sông bao quanh, người bình thường không thể nhìn thấy mặt mũi thật của nó.
Một hơi thở của Thiên Sát Long, là có thể trực tiếp đánh nó lộ ra nguyên hình.
"Hô…" Một ngụm hơi thở, như tinh hỏa bột phấn tản ra từ lỗ mũi của Thiên Sát Long, giống như mọi người hay hừ nhẹ đối với một vài chuyện khinh thường nào đó.
Thiên Sát Long mở miệng ra, hời hợt cắn nuốt bản thể của Hà Tiên Quỷ này.
Hà Tiên Quỷ kia, lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thê lương như quỷ hầu, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Hà Tiên Quỷ từ từ mất đi dấu hiệu sinh mệnh, Thiên Sát Long tựa như ném rác rưởi, ném bản thể của Tiên Quỷ như Khô Cốt Ngô Công này sang một bên, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của đám người trong dịch trạm ung dung hút vào Thủy Chi Tinh Phách. . .