Đám nhân sĩ tự xưng là chính nghĩa trong dịch trạm, lúc này tên nào cũng trợn mắt há mồm!
Lúc trước Hà Tiên Quỷ hiển hiện ra khí tức khủng bố đến mức khiến mọi người đều đánh mất ý chí chính nghĩa của bản thân, giống như những tên hèn nhát chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám lại gần.
Vì sao một con Hà Tiên Quỷ khủng khiếp như vậy bây giờ lại như một con tiểu yêu quái nhỏ bé, bị rồng của vị nam tử trước mặt này cắn xé như một món đồ chơi.
Rốt cuộc là do Hà Tiên Quỷ quá yếu ớt hay do vị nam tử này quá mạnh mẽ!
Đáp án nhất định là vế sau rồi, thực lực của Hà Tiên Quỷ, vừa rồi những người này đều đã được chứng kiến cả rồi.
Bị giải quyết nhẹ nhàng như vậy thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi!
"Xin hỏi vị cường giả Mục long sư này, rồng này là thượng vị Long Quân sao, thật... thật lợi hại." Một gã Mục long sư hơn ba mươi tuổi lúc này mới dám tới gần, nhỏ giọng hỏi.
"Dốt nát, có thể dễ dàng giết chết Hà Tiên Quỷ, rồng của vị tôn giả này nhất định là đỉnh vị Long Quân, chẳng lẽ là tôn giả đến từ Tử Tông Lâm??" Một gã cưỡi Hổ Thú Long nói.
Chúc Minh Lãng nghe thấy những lời thảo luận của mấy người này không khỏi cười một tiếng, nhưng cũng không đáp lại.
Hắn đi về phía Ôn Mộng Như và Bạch Tần An đang bị bao vây giữa dòng nước.
Sắc mặt của hai vị kiếm cô này rất kém, như thể vừa trải qua một đả kích rất lớn, như một chú chim nhỏ vừa trải qua một cơn bão táp dữ tợn trong rừng, sự khiếp sợ đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tan hết, mà còn có khả năng sẽ tiếp tục kéo dài tình trạng này rất lâu.
Chúc Minh Lãng lấy túi nước bên người xuống, đưa cho các nàng, để các nàng ổn định tâm tình trước.
Trong lòng Chúc Minh Lãng cũng rất hoang mang, con Hà Tiên Quỷ này quả thực thuộc về loại những sinh vật vô cùng cổ quái, vừa cường đại vừa quỷ dị, dằn vặt tâm thần người khác, nhưng cũng không thể dọa cho hai vị kiếm cô này sợ thành bộ dạng như thế này được.
Với thực lực của Bạch Tần An, cũng có thể đọ sức một phen với Hà Tiên Quỷ này.
"Trước tiên quay về khách điếm nghỉ tạm, có chuyện gì từ từ nói sau!" Chúc Minh Lãng đỡ hai vị kiếm cô này lên.
"Chúng ta...Chúng ta thấy..."
"Không vội, không vội, các người cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ tới những chuyện các ngươi vừa mới nhìn thấy nữa." Chúc Minh Lãng lên tiếng khuyên ngăn.
Tinh thần hai vị kiếm cô bất ổn, Chúc Minh Lãng có thể nhìn ra điều này từ ánh mắt và trạng thái của các nàng, chuyện này tuyệt không đơn giản, thậm chí Chúc Minh Lãng còn cảm thấy các nàng đang cố gắng mạnh mẽ để không làm tinh thần của mình sụp đổ...
Dưới tình trạng như vậy, còn bảo các nàng kể lại những việc trước đó, chẳng khác nào đang đẩy các nàng vào vực sâu sợ hãi.
…
Bạch Tần An và Ôn Mộng Như thật sự rất sợ hãi.
Ngay cả Bạch Tần An, người mà Chúc Minh Lãng vẫn cho rằng có vài phần khí chất sư trưởng trầm ổn cũng có trạng thái như một đứa trẻ bị dọa sợ.
Con người chỉ khi gặp phải những cảnh tượng vô cùng kinh khủng khiến nội tâm không thể chấp nhận được mới có thể trở nên giống một đứa trẻ òa khóc, lúc này đây hắn nên mang lại cảm giác an toàn và ỷ lại cho các nàng.
Chúc Minh Lãng thu xếp ổn thỏa cho các nàng xong liền thuận tiện hỏi thăm những người khác trong dịch trạm, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì.
"Tiên Quỷ?" Chúc Minh Lãng nhướng mi, cũng là lần đầu tiên nghe đến thứ này.
"Đúng vậy, Tiên Quỷ khác hoàn toàn với những yêu linh, ma linh mà bình thường chúng ta gặp phải, những con Tiên Quỷ này về cơ bản đều có khả năng thông thiên, hoặc là có thể điều khiển một con sông rộng lớn, hoặc là có thể làm cho rừng rậm cuồn cuộn lên, còn nghe nói có một loại Tiên Quỷ, chỉ cần đánh một cái là có thể nghiền nát cả một tòa thành..." Vị nam tử có lỗ tai to khoảng chừng hơn ba mươi tuổi lên tiếng nói.
"Theo dân gian thì chúng nó được gọi là Hà Thần, Sơn Thần, Thổ Thần. Mấy năm nay không có người cúng tế chúng, cũng không tu sửa chùa miếu, không có cung phụng chúng nó, cho nên mới nhận phải sự trách phạt này!"
"Mười mấy thành trấn thôn xóm ở gần đây, đã đến từng hộ từng nhà dân thu tiền xây sửa lại miếu Hà Thần, chính là để làm dịu đi sự phẫn nộ của Hà Thần, bây giờ ngươi giết Hà Thần, ngược lại càng làm cho bọn họ thêm sợ hãi, bởi vì họ cảm thấy đó chỉ là một hóa thân của Hà Thần, ngươi phá hủy hóa thân của Hà Thần, Hà Thần sẽ nổi giận!"
Trong mắt rất nhiều người tu hành, chỉ có sinh linh mạnh mẽ, không có thần linh.
Nhưng trong dân gian, bất cứ thứ gì có thể khống chế vận mệnh của họ, họ đều coi đó là thần linh, nhất là sau khi có rất nhiều người tu hành bị Tiên Quỷ giết chết, bọn họ càng thêm thờ phụng Hà Thần, Sơn Thần và Thổ Thần.
"Không xong rồi! Không xong rồi! Mọi người nhanh chân chạy đi! Đừng quan tâm đến lệnh tập kết phong ma gì nữa!" Đột nhiên có một gã mặc áo bào tu sĩ chạy vào, nói với những người tu hành đang ngồi nghỉ trong khách điếm.
"Ngươi nói gì vậy, mặc dù Tiên Quỷ cường đại tàn nhẫn, nhưng Tử Tông Lâm hiệu triệu chúng ta đồng tâm hiệp lực đối phó với Tiên Quỷ, sao có thể làm rùa rút đầu, chẳng lẽ ngươi tu hành chỉ vì lợi ích của bản thân mà không có đại nghĩa sao?" Một gã Thần Phàm giả tuấn dật nghiêm nghị nói.
"Tử Tông Lâm hiệu triệu chúng ta, Quảng Sơn Tử Tông Lâm đó đã bị diệt rồi, hơn phân nửa số Thần Phàm giả và Mục long sư có tu vi Quân cấp đều đã chết ở trong Quảng Sơn Lâm, những người tụ tập ở thành trấn Quảng Lâm đã chạy trốn ngay trong đêm..." Vị nam tử mặc áo bào tu sĩ nói.
"Ngươi nói bậy, Tử Tông Lâm làm sao có thể bị diệt được, một tông lâm hơn nghìn năm tồn tại, trong tông lâm có vô số Tử Long cường đại sinh sống, trừ phi có thiên nhân hạ phàm, bằng không Tử Tông Lâm sao có thể bị diệt!" Vị Thần Phàm giả tuấn dật trẻ tuổi kia nói.
Bên trong khách điếm có không ít người, bọn họ đều nghe nói đến Phong Ma lệnh mà tới Quảng Lâm này.
Nói trắng ra là, có thể cùng hàng yêu trừ ma với một trong bốn đại tông môn là một cơ hội khó có được, những Mục long sư, đám người Thần Phàm giả đến từ những thế lực, môn phái khác nhau đều muốn nhân cơ hội này để thể hiện chút thực lực của mình, kiếm chút danh tiếng trong thế giới tu hành.
Đối với bọn họ mà nói, cho dù không thể tham gia hành động, nhưng có thể bái kiến vài vị cao nhân của bốn đại tông môn cũng đáng.
Kết quả người còn chưa tới, đã có tin tức truyền đến, Tử Tông Lâm bị san bằng, rất nhiều cao thủ trong tông môn chết thảm??
Còn chưa bắt đầu phong ấn mà người tổ chức đã chết bất đắc kỳ tử rồi!
"Hai vị cô nương kia không phải bay ra từ phía Tử Tông Lâm ở Quảng Sơn sao, hỏi thử các nàng sẽ biết thật giả thế nào." Nam tử có lỗ tai to nói.
"Đúng vậy... Nhìn trang phục của các nàng, hình như là kiếm tông."
"Là Miễu Sơn Kiếm Tông, nghe đâu các nàng ấy thường đội mũ rộng vành."
Vẻ mặt Chúc Minh Lãng trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ là thật...
Quảng Sơn Tử Tông Lâm bị diệt?
Với tu vi và địa vị của Ôn Mộng Như và Bạch Tần An, nếu lệnh tập kết phong ấn được xuất ra, thì các nàng quả thực cũng phải ở trong nhóm những người thương thảo với các cao thủ tông lâm khác trong đại điện Tử Tông Lâm.
"Ta đi hỏi một chút, các vị bình tĩnh chớ nóng." Chúc Minh Lãng cũng biết mọi người đang rất sợ hãi vì vậy đứng lên nói.
Những người khác cũng không có cách nào xác định được thật giả, dù sao ở đây cũng cách Quảng Sơn Tử Tông Lâm một quãng lộ trình, bọn họ lại không có thiên lý nhãn thuận thông nhĩ gì đó...
Nói thật loại tin tức như thế này, nếu không tận mắt nhìn thấy, căn bản không có ai tình nguyện tin tưởng.
"Mọi người đừng sợ, vị công tử này có một con rồng đạt đỉnh vị Long Quân, cho dù có con Tiên Quỷ lợi hại hơn nữa xuất hiện cũng có thể bảo đảm an toàn cho các vị." Vị nam tử có lỗ tai to nói.
"Trong Quảng Sơn Tử Tông Lâm cũng có mấy vị cường giả sở hữu đỉnh vị Long Quân." Có người thấp giọng nói.
Chúc Minh Lãng nghe được câu này, xoay người lại vẻ mặt thành thật nói: "Các vị đã nghĩ như vậy thì nếu mọi chuyện là thật, mọi người có chạy hay không cũng chẳng khác gì, không bằng bình tĩnh ngồi xuống gọi thêm đồ ăn ngon và rượu, chí ít trước khi chết cũng có thể hưởng chút mỹ vị."