Chương 419: Bức hôn [Cầu kim phiếu, cầu đề cử!!!!]
DG: Vương Linh
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Dần dần vào đêm, những ngọn đèn yếu ớt từ từ thắp sáng dọc theo đường bờ biển nhu mì.
Chúc Minh Lãng đi dọc theo bãi biển bên học viện hướng về phía sân viện đại giáo dụ Lâm Chiêu đang ở, nhưng mới ra khỏi cửa không bao lâu đã nghe thấy có người bàn luận chuyện ban sáng.
Chắc là một đám tân học viên, có cả trai lẫn gái, đang ngồi trước đống lửa trò chuyện.
Trong đó có một nữ tử vui vẻ nói:"Học viên của Ly Xuyên học viện đó thật lợi hại, đánh bại được cả Quan Văn Khải, còn nhớ vào ngày đầu tiên nhập học, ta cứ ngỡ Quan Văn Khải là người mạnh nhất rồi, chắc chắn sẽ không có ai có thể đánh thắng hắn, ai mà biết được có một học viên từ ngoại viện đến còn ưu tú hơn cả hắn chứ!"
"Ta còn nghe nói, hắn còn khiến Tằng Lương mất đi một linh ước, tên Tằng Lương kia, không những chuyên môn khi dễ những học sinh mới như chúng ta mà còn đánh chủ ý lên các tiểu học muội nữa, lúc trước khi hắn đến chỉ điểm cho chúng ta, ta đã biết hắn không có lòng tốt như vậy rồi, vị học viên Chúc Minh Lãng kia quả thực giúp chúng ta xả được cơn giận này, thật đáng đời!"
"Các ngươi đang nói đến Chúc Minh Lãng sao, hôm nay khắp nơi đều nói về hắn. Các ngươi biết không Chúc Minh Lãng là huynh đệ của ta, ta và hắn từng uống rượu trên huyên thảo sơn bảo đấy, hắc hắc hắc!" lúc này một nam tử mặc áo bông chen vào trong đám người, bắt đầu lên tiếng nói khoác.
Chúc Minh Lãng không khéo đi ngang qua bên cạnh, nhìn thấy một màn này.
Mới đầu hắn không quá để ý.
Dù sao lúc ở Hoàng đô, trên phố cũng hay lưu truyền truyền thuyết của mình, lúc này đây có người của thuần long cao viện thảo luận về mình thì hắn cũng thấy bình thường.
Có vài người, tựa như đom đóm trong đêm tối mùa hạ vậy, vô cùng rực rỡ, thu hút ánh nhìn của người khác, cho dù có khiêm tốn thế nào đi nữa, có che dấu thế nào đi nữa, đều sẽ khiến những người thấy qua kinh ngạc tôn thành tiên nhân.
Ân, từ từ thành thói quen thôi.
Chỉ là nam tử mặc áo bông kia, sao nhìn có chút quen mắt.
Không phải là La Thiếu Viêm sao!
Hình như tên gia hỏa này lúc còn ở huyên thảo sơn bảo còn nói qua một câu, cái gì mà.
"Chờ thanh danh của ta lan xa trong thuần long tổ viện, tên tiểu tử nhà ngươi chắc hẳn vẫn phải chạy theo lấy lòng ta đấy, lúc đó cũng đừng hào hứng chạy tới lôi lôi kéo kéo ta làm gì, cho ngươi cơ hội lấy chuyện hôm nay được uống rượu cùng ta mà khoe khoang một chút!"
Hình như là nói như vậy.
Vậy xin hỏi hắn bây giờ đang làm gì vậy?
Trên bờ biển, đám người cả trai lẫn gái đều tin vào lời của La Thiếu Viêm, đang mời hắn ở lại, La Thiếu Viêm lắc đầu nói:"Ta có hẹn với hắn, tối nay đi du ngoạn Mạn Thành, rất vui có cơ hội được quen biết với các tiểu học muội, ta là La Thiếu Viêm, sau này có cơ hội thì cùng nhau đi dạo chơi biển Nghê Hải nhé."
La Thiếu Viêm quả thật sành sõi, nói xong câu này, hắn liền đứng lên đi về phía khác của bãi biển, vừa đi vừa nhiệt tình nói.
Chúc Minh Lãng nhìn thấy hắn đang đi về phía của mình liền vội vàng cúi đầu, làm bộ như không quen biết hắn.
Nào biết mắt tên La Thiếu Viêm này tinh như mắt ưng, đứng sau bao nhiêu cây cọ như vậy nhưng vẫn bị hắn nhìn thấy, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, ở trên bờ biển hô lớn:"Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng, là ta, ta là La Thiếu Viêm, ta đang định đi tìm ngươi đây!"
Chúc Minh Lãng thấy tình hình này tránh không thoát, chỉ đành bất đắc dĩ đáp lại một tiếng.
Nhưng trên bờ biển lại có không ít người, nhao nhao nhìn về phía này.
Tin tức truyền đi rất nhanh, hiện tại không ít người trong cao viện biết Chúc Minh Lãng thuộc ngoại viện đánh bại một người khá có tiếng như Quan Văn Khải, khiến cho cao viện chịu một ít sỉ nhục.
"Hắn chính là Chúc Minh Lãng a!"
"Là tên học viên ngoại viện."
"Thế nào, ta nói với mọi người rồi, chúng ta là huynh đệ tốt từng uống rượu với nhau." La Thiếu Viêm vẫn không biết xấu hổ như trước nói.
Chúc Minh Lãng lại bước nhanh rời khỏi.
Mặc dù ở cao viện hắn cũng có chút danh tiếng nhưng mà kỳ thực cũng kết không ít thù oán, làm cho cả cao viện mất hết mặt mũi như vậy đương nhiên sẽ có người bất mãn, muốn tìm hắn gây phiền toái.
La Thiếu Viêm bước nhanh đuổi theo, Chúc Minh Lãng muốn bỏ rơi hắn lại cũng không làm được.
"Ta đang đi tìm ngươi đây, ban nãy có hỏi mấy người trong học viện biết được Ly Xuyên học viện các người cũng ở gần đây, thật không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy. Được lắm a, tiểu lão đệ, trước đây không nhìn ra ngươi là một tên mục long sư giấu diếm thực lực, kỳ thực ta cũng thích giả heo ăn thịt hổ như vậy lắm, nhưng có thể giả bộ đến trình độ nước chảy mây bay như ngươi thì đúng là cao thủ, diễn kỹ này của ngươi, ta cam bái hạ phong!" La Thiếu Viêm lải nhải không ngừng. (Dg : Cu Viêm này mà giả heo khéo thành heo thật, hổ nó ăn luôn :v)
Chúc Minh Lãng cũng thật bội phục người này, da mặt dày gần bằng Hồng Hào.
"Cơm tối đã tính ăn gì chưa, ta dẫn ngươi đi tham gia yến hội a! Nơi đó có rượu ngon miễn phí." La Thiếu Viêm nói tiếp.
"Ta tính đến chỗ đại giáo dụ, có chút chuyện muốn bàn." Chúc Minh Lãng nói.
"Đại giáo dụ, Lâm Chiêu sao? Ây cũng thật đúng lúc, yến hội mà ta nói chính là của nhà Lâm đại giáo dụ! Cha ta và Lâm đại giáo dụ có giao tình, ta và con trai ông ấy Lâm Quảng cũng có chút giao tình, a, ta cũng không gạt ngươi, Lâm Quảng là người càn rỡ, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, ta thực cũng không muốn kết giao với hắn, nhưng ta vẫn luôn nhớ mong mấy bầu rượu ngon nhà hắn lại nghĩ đến ngươi cũng là người biết thưởng thức rượu, hơn nữa ngươi mới có được danh tiếng nên ta tính gọi ngươi qua nhà hắn thưởng thức rượu ngon..." La Thiếu Viêm nói.
Chúc Minh Lãng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn La Thiếu Viêm.
"Làm sao, nhìn ta không giống một đại công tử có bối cảnh rất sâu sao?" La Thiếu Viêm nhướng mày hỏi lại.
Giống một tiểu thái giám chuyên nịnh hót hơn.
Những lời này Chúc Minh Lãng đương nhiên cũng không nói ra khỏi miệng.
Chúc Minh Lãng quả thật cũng không rành đường cho lắm, hơn nữa học viện cao tầng như chỗ của Lâm Chiêu đại giáo dụ, không có ai dẫn đường thì quả không được tốt cho lắm.
Để La Thiếu Viêm dẫn đường cũng được, bớt đi mấy chuyện phiền toái không cần thiết.
Đến lúc đó gặp được Lâm Chiêu đại giáo dụ, lại lén nói chuyện về Ly Xuyên với hắn cũng tương đối thỏa đáng.
Trên hành lang trải dài bóng đêm của Mạn Thành.
Một phủ đệ nguy nga lộng lẫy sừng sững đứng ở trên sườn núi, không những có thể nhìn thấy cảnh biển xa xa mà còn có thể thu được toàn cảnh phồn hoa của Mạn Thành vào mắt.
Đi tới lưng chừng núi đã thấy bóng dáng của vài vị khách.
Chúc Minh Lãng và La Thiếu Viêm men theo bậc thang đi lên tới đại phủ môn.
Trong một khoảnh khắc, Chúc Minh Lãng đã nghĩ hắn và La Thiếu Viêm sẽ bị người gác cổng đuổi ra khỏi cửa, trông La Thiếu Viêm trong khác gì mấy tên lừa ăn lừa uống ngoài đường...
Nhưng sau khi xưng danh đối phương lại cung kính đón chào.
Có chút xíu bất ngờ.
Xem ra La Sơn Tông bọn họ ở vùng Nghê Hải này quả thật có danh tiếng, chỉ có hắn thiển cận.
"Huynh đệ, ta nói ngươi nghe a, tên Lâm Quang này không biết có bao nhiêu cuồng vọng. Yến tiệc hôm nay chính là một buổi tiệc đính hôn, chính là bọn họ kiểu nam nữ tâm đầu ý hợp, trước khi định ra chung thân đại sự, đưa về nhà gặp mặt một lần sau đó tổ chức gia yến mời vài vị khách tới." La Thiếu Viêm nói.
"Nếu là tiệc rượu đính hôn vậy chẳng phải đã đặt quan hệ rồi sao?" Chúc Minh Lãng không hiểu nói.
"Ngươi có điều không biết rồi, ngày đó kỳ thực ta cũng có mặt tại hiện trường, ta nhìn ra được, nàng kia không có chút hứng thú nào với Lâm Quảng cả, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng Lâm Quảng lại nói với vị nữ tử kia rằng, đêm nay hắn sẽ cử hành yến tiệc đính hôn nho nhỏ, mở tiệc chiêu đãi khách nhân. Nếu nàng không tới, khiến cho Lâm Quảng và Lâm gia hắn mất hết thể hiện ở Mạn Thành này thì tự gánh lấy hậu quả!" La Thiếu Viêm nói.
"Còn có loại người ngang tàng như vậy, thế thì có khác gì với cường đoạt dân nữ chứ?" Chúc Minh Lãng trừng mắt nhìn.
"Đúng vậy, ta hôm nay tới một mặt là để thưởng thức rượu ngon, hơn nữa ta cũng muốn xem thử xem cô nương ấy có cương liệt thế không... Chỉ có điều, nữ nhân kia có khả năng sẽ theo thôi, chắc một hồi sẽ trang điểm xinh đẹp đến đây dự tiệc. Dù sao cũng là con trai của Lâm Chiêu đại giáo dụ, rất nhiều nữ tử đều mong muốn chủ động lao vào lao vào." La Thiếu Viêm nói, trong ánh mắt lộ ra một bộ chuyên môn đến đây để xem kịch vui!
. . .
Ps: Mặt dày nhắc lại, cầu kim phiếu, cầu đề cử a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!