Ở quanh Bích Đồng Ma Thụ rất an tĩnh, đến cả một tiếng của con muỗi cũng không có.
Điều này khiến cho Chúc Minh Lãng không khỏi cảnh giác hơn, càng khác thường thì càng nguy hiểm.
Hít sâu một hơi, cảm giác như có một loại đặc dính đang kẹt ở yết hầu, nhưng mà Chúc Minh Lãng rõ ràng không nuốt cái gì cả, nhưng lại có cảm giác cực kì khó chịu này.
Xem ra là tác dụng của dị hương kia, Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Thảo Châu tử mà mình mang theo, lúc đầu Thảo Châu tử đầy sung mãn thì giờ đang héo rũ xuống, khiến cho Chúc Minh Lãng thở cũng không còn dễ chịu thoải mái như trước nữa.
Thời gian không còn nhiều.
Mau động thủ thôi!
Bích Đồng Ma Thụ cắm rễ trong một vũng bùn, nói là vũng bùn nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến một loại vực sâu thôn phệ sinh vật sống.
Chúc Minh Lãng gọi Thiên Sát Long ra để tiếp thêm can đảm cho mình.
Thuở nhỏ, Thiên Sát Long lớn lên trong di tích cổ nên chứng kiến hết những chuyện yêu dị, gan cũng lớn mà tâm cũng không nhỏ, nó không tùy ý mở cánh ra mà là lợi dụng cơ thể cao lớn của mình để bơi từ từ qua vũng bùn kia.
Không xảy ra chuyện gì cả, Chúc Minh Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đại hung vật thủ hộ cho Bích Đồng Ma Thụ kia cũng chỉ có con Tuyệt Hải Ưng Hoàng thôi.
Chúc Minh Lãng ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh sắc mặt hắn đã trầm xuống.
Bích Lục Đồng Ma Thụ này sao lại mọc đầy trái cây như vậy.
Mọc đầy trái cây làm hoa cả mắt, nhưng mấy trái này sao lại giống như đồng sắt dùng để chế tạo linh đang (chuông) vậy !!
Một cây Bích Lục Đồng Thụ mà treo đầy chuông màu xanh, nếu không phải bọn chúng gắn liền với cành lá thì Chúc Minh Lãng còn tưởng là có người nào đó nhàm chán mà buộc nó lên!
Linh Đang Đồng Thụ??
Cái gọi là Cổ Khí Trấn Hải Linh, kì thật chính là quả của Bích Đồng Ma Thụ ngàn năm này??
Vậy mình nên hái trái nào đây?
Hay là hái hết xuống?
Trong lúc Chúc Minh Lãng đang mải đắn đo suy nghĩ, thì Thiên Sát Long chậm rãi dùng thân thể mềm dẻo của nó chống đỡ rồi dùng răng cắn một quả Linh Đang Quả Thực.
“Ngươi chắc chắn có thể ăn sao?” Chúc Minh Lãng nói.
Thiên Sát Long không nuốt xuống, mà là đột nhiên lay động đầu.
Thịt quả của Linh Đang Quả Thực không khác với đồng sắt là mấy, quan trọng chính là khi lay động lại phát ra tiếng vang như chuông đồng !
Thật là một loại quả kỳ dị quỷ quái, sinh vật có thể sinh trưởng đến bây giờ thì chắc là cũng không có trí tuệ thấp đến mức coi loại Linh Đang Quả Thực như đồng sắt này làm thức ăn, huống chi nó còn chính là kẻ đang tỏa ra loại dị hương làm ức chế hô hấp.
Chúc Minh Lãng cẩn thận phân biệt một lượt.
Phát hiện có hai trái Đồng Linh Quả nổi bật nhất, hai quả này giống như được bôi thuốc màu lên, màu sắc thực sự rất diễm lệ, mà dùng linh thức xem qua thì lại cảm nhận được một loại khí tức như là Ma Linh ngàn năm!
Không thể nào là vật sống được.
Đây chính là trái Linh Đang Quả Thực.
Loại khí tức đặc thù này chỉ có thể hiểu bọn chúng đã ngưng kết hơn ngàn năm rồi, cũng có thể là do thu nạp dị hương trên ma đảo này nên mới thành Ma Quả ngàn năm.
Chúc Minh Lãng hái cả hai trái Đồng Linh Quả Thực này xuống, mà những trái thành thục và chưa thành thục kia đều không có động tĩnh gì lạ.
Có lẽ là đám người Lâm Chiêu, Hàn Quán muốn Trấn Hải Linh, nhưng bọn họ cũng không biết cách dùng.
“Đi thôi, ngươi cũng không ăn nó, nhìn chăm chú thế làm gì.” Chúc Minh Lãng nói với Thiên Sát Long.
Thiên Sát Long quan sát một lượt cũng cảm thấy không thú vị gì, liền quay về đường cũ.
Lúc đi ra, Chúc Minh Lãng còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua cây Bích Lục Đồng Thụ này.
Dường như trong nháy mắt đó, Chúc Minh Lãng cảm thấy như đồng thụ yêu dị này đột nhiên sống lại rồi phát ra tiếng gầm thét tà dị với kẻ trộm là mình, cả vùng đầm lầy này bắt đầu sôi trào lên.
Nhưng cây này nhìn thế nào cũng thấy là cây, tuy rằng có lẽ nó đã tồn tại trong thời gian rất dài....
“Thật sự đơn giản như thế?” Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái.
Có chút không quen lắm.
Thuận lợi luôn khiến cho người ta cảm thấy cầm hai quả Trấn Hải Linh này cũng chẳng an tâm nổi.
...
Một đường thuận lợi đi ra khỏi đầm lầy, Thảo Châu tử cũng dùng hết rồi, Chúc Minh Lãng hội họp với Hàn Quán và Lã Viện Tuần, bọn họ tìm được một ít Thảo Châu tử ở gần đó, có thể trụ được một thời gian.
“Đại Giáo Dụ đâu rồi?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Tuyệt Hải Ưng Hoàng có lẽ không dễ dụ như vậy, chúng ta có thể ra khỏi đảo trước.” Hàn Quán nói.
“Ngươi nhìn xem có phải cái này không?” Chúc Minh Lãng lấy một quả Trấn Hải Linh ra dò hỏi.
Hàn Quán nhận lấy, trên mặt dần dần tràn đầy vẻ vui mừng.
“Là nó, đã có ba màu rồi, là quả Trấn Hải Linh hoàn mỹ nhất.” Hàn Quán lập tức cẩn thận từng li từng tí dùng bao vải đã chuẩn bị gói gém kỹ lưỡng, sau đó để vào trong hộp gấm.
“Đi lâu như thế, nhất định là không dễ dàng rồi, dù sao thì gần Bích Đồng Ma Thụ kia có thể còn có hung thú trông coi.” Ánh mắt khâm phục của Lã Viện Tuần sáng rực lên.
“Chuyện này... Cũng hơi khó giải quyết, nhưng xử lí xong rồi.” Chúc Minh Lãng trả lời.
Cũng khó nói rõ được, kỳ thật thì một trong hai người các ngươi dù là ai đi thì cũng có thể hái được Trấn Hải Linh này xuống.
Đại khái là trên đời này có rất nhiều chuyện vốn dĩ cũng không đáng sợ như khi mới nhìn qua, chính là bởi vì có một số người có thực lực cường đại mới có đủ sự tự tin, chỉ có cường giả mới có thể làm được.
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi thì chúng ta cũng không biết bao giờ mới lấy được Trấn Hải Linh này.” Hàn Quán nói.
“Chính là quả này sao?” Chúc Minh Lãng hỏi.
“Ta có xem qua trong thư tịch, chính là loại có ba màu giao thoa này, chẳng lẽ trên Bích Lục Đồng Thụ còn có rất nhiều sao?” Hàn Quán không hiểu hỏi lại.
Chính nàng cũng chưa từng thấy Bích Lục Đồng Thụ chân chính, nên cũng không biết kỳ thật trên cây mọc đầy loại trái có dạng linh đang này.
“Thế thì cũng không phải, chỉ là giống với Đồng Linh Quả Thực nhưng cũng không thành thục như quả này.” Chúc Minh Lãng nói.
“Một quả là đủ rồi, loại Trấn Hải Linh ba màu này kì thật rất ít lại trân quý, chúng ta cũng đã tốn rất nhiều sức mới tìm được một cây Bích Đồng Ma Thụ có tuổi thọ chừng này, hơn nữa nó còn có thể sinh ra một quả Trấn Hải Linh ba màu.” Hàn Quán nói.
Chúc Minh Lãng suy tư một lát.
Cuối cùng Chúc Minh Lãng cũng không nói tới chuyện có hai quả Trấn Hải Linh.
Mình đã hoàn thành nhiệm vụ bọn họ giao cho, một quả thừa kia coi như là thù lao cho mình.
“Miii !!!!!!!!”
Bên tai đột nhiên có một tiếng sét nổ tung, chấn động đến mức suýt chút nữa thì Chúc Minh Lãng, Hàn Quán, Lã Viện Tuần đều ngất đi.
Cây cối xung quanh trực tiếp bạo liệt, trong không khí vẫn quanh quẩn tiếng gáy gọi kinh khủng như tiếng sấm này, Chúc Minh Lãng bịt lỗ tai ngẩng đầu nhìn, hắn liền thấy con Hùng Ưng vàng óng ánh kia đang trực tiếp lao xuống, thân người nó mang theo một loại lực lượng hủy diệt màu vàng như là lôi đình vạn quân nổ xuống !
Đại địa đang run rẩy, rừng cây hóa thành bột phấn, Chúc Minh Lãng vội vàng mở linh vực gọi Thiên Sát Long ra!
“Grao!!!!!”
Thiên Sát Long phi thân ra, Ngũ Thải Ban Lan trên người nó như ánh sao hóa thành từng chùm ánh sáng, nổ bắn về phía Tuyệt Hải Ưng Hoàng.
Bầu trời cao ngất tựa như bị những chùm sáng này đánh ra vô số lỗ thủng, con Tuyệt Hải Ưng Hoàng này vốn muốn dùng móng vuốt để cào nát ba tên tiểu tặc nhân loại trên mặt đất này, ai ngờ lại có một con Long Vương đột nhiên xuất hiện trên không trung!