Lại là một tiếng gáy gọi, Tuyệt Hải Ưng Hoàng phát ra âm thanh kinh khủng âm bạo, giống như có mấy kinh lôi đang nổ vang ở bên tai, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của con người.
Thiên Sát Long Vương bay ra rất xa, thoát khỏi tầm với của tiếng gáy gọi này.
Bóng tối bao trùm, Ngũ Thải Ban Lan Lân Vũ của Thiên Sát Long Vương từ từ ảm đạm xuống, thân rắn dài lại ma mị của nó cũng như theo thời gian mà dần dung nhập vào trong mảnh hư ám này.
Con mắt thâm thúy như bầu trời sao đột nhiên nhắm lại.
Cùng lúc đó, Thiên Sát Long Vương hoàn toàn biến mất trong vùng mờ tối này, cảm giác như không cảm nhận được khí tức của nó cũng chẳng thấy được thân ảnh của nó.
Tuyệt hải Ưng Hoàng phóng thích ra tiếng gáy gọi kinh lôi, định công kích nội tạng của Thiên Sát Long Vương nhưng nó lại không tìm thấy vị trí của Thiên Sát Long Vương.
“Ầm !!!”
Bỗng nhiên trên đỉnh không lờ mờ ấy có môt Hư Không Phích Lịch đột nhiên vạch phá hung hăng đánh về phía hòn đảo cổ xưa kì dị này.
Cẩn thận nhìn lại mới phát hiện, đó không phải là Thiểm Điện thật mà chính là Thiên Sát Long đáp xuống, ánh sáng hư không xung quanh Thiên Sát Long Vương bị khuấy động lên, loại quang huy này muốn nương theo thân hình thon dài của Thiên Sát Long mà rơi xuống nhìn qua như một Phích Lịch bổ ra Hỗn Độn Thiên Địa, hãi hùng đến cực điểm !
“Òanh !!!!”
Hòn đảo rung động đến vỡ nát, Hư Không Phích Lịch như muốn đánh xuyên qua hòn đảo này, mà con Tuyệt Hải Ưng Hoàng thì càng không thể tránh thoát được nguồn lực này, lông vũ trên người nó bay tán loạn lên, máu tươi tung tóe bắn ra không khí.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy khu rừng ở hòn đảo này bị trực tiếp san thành bình địa, một loại hố như hình vân tay thình lình xuất hiện ở đó, đất đai cháy bỏng, nham thạch vỡ nát, nước biển ở chỗ sâu trong hòn đảo cũng theo vết nứt mà thẩm thấu ra ngoài, đang từ từ tràn vào biến nó thành một hồ nước.
Tuyệt Hải Ưng Hoàng hơi không bảo trì được cân bằng, nó lung la lung lay cuối cùng đành phải bay tới đỉnh chóp trên ngọn núi.
Máu theo cánh chim, cổ, lồng ngực nó chảy xuống.
Nhắc tới cũng cổ quái.
Máu của Tuyệt Hải Ưng Hoàng cũng không thuận thế chảy xuống dưới đất mà lại phiêu tán vào trong không khí.
Từng giọt máu như hạt lựu, cứ từ từ chầm chậm mà bay về phía Thiên Sát Long Vương cũng bay tới chỗ Vũ Lân của Thiên Sát Long Vương.
“Hút máu ??”
“Còn đang chiến đấu mà đã hút máu của Ưng Hoàng rồi ??”
Thiên Sát Long Vương là biến chủng của Tang Long quỷ dị lại khát máu.
Trong lúc hư ám nồng nặc này bao phủ khắp nơi thì dường như tất cả kẻ thù của nó mà bị trọng thương, một khi xuất hiện vết thương chảy máu thì máu của bọn nó sẽ biến thành từng hạt lựu hoặc biến thành từng tia huyết khí rồi bị Vũ Lân của Thiên Sát Long Vương hấp thụ trở thành chất dinh dưỡng cho Thiên Sát Long Vương!
Bản tính khát máu này của nó vốn đã có, chỉ là Chúc Minh Lãng lại không nghĩ tới năng lực này của nó còn có thể dùng trong quá trình chiến đấu.
Như vậy thì kẻ địch khi đấu với Thiên Sát Long Vương, chỉ cần nó thụ thương chảy máu thì chính là đang không ngừng bổ sung năng lượng bị hao tổn của Thiên Sát Long Vương, như vậy dù thế nào thì Thiên Sát Long Vương cũng sẽ chiếm ưu thế.
Chúc Minh Lãng chú ý thấy sau khi Vũ Lân của Thiên Sát Long Vương thu hoạch được những hạt máu kia thì hoa văn càng trở nên tà dị, đầy đặn hơn, thật giống như một khi máu đầy thì Vũ Lân toàn thân của nó cũng sẽ thuế biến, thay đổi thành Vương Lân càng cường đại càng cao quý hơn!
Tuyệt Hải Ưng Hoàng đứng trên ngọn núi, đôi mắt sắc bén của nó nhìn chòng chọc vào Thiên Sát Long Vương.
Ở Tuyệt Hải thì nó chính là kẻ thống trị không có bất kì một sinh vật nào có thể chống lại nó.
Thiên Sát Long Vương tà dị đến cực điểm kia lại còn đứng đó khiêu khích, Tuyệt Hải Ưng Hoàng cao ngạo nên dù thụ thương thì nó cũng không có ý định lùi bước.
Nơi này là lãnh thổ của nó.
Nó muốn giết hết tất cả những người xâm nhập vào, bao gồm cả con Thiên Sát Long Vương này !!
Huy động đôi cánh tinh không, Thiên Sát Long Vương lại một lần nữa phát khởi tiến công, tốc độ nó nhanh chóng như một viên Ám Dạ Ma Tinh mà đụng vào dãy núi Đại Địa, cái đuôi quỷ diễm của nó vọt tới những nơi nó đi qua đều bị bạo liệt !
Đập vỡ ngọn núi, quỷ diễm nhanh chóng tràn ra bốn phía, khói bụi nồng đậm tràn khắp nơi, cái đuôi của Thiên Sát Long liên tục vung vẩy, mỗi một lần giơ lên thật cao rồi lại hung hăng đập xuống, quỷ diễm kia càng bạo liệt càng mãnh liệt hơn, Tuyệt Hải Ưng Hoàng lại luôn tránh né trong tinh diễm bạo phá này, thương thế trên người cũng không ảnh hưởng tới họat động của nó.
Sinh mệnh của Tuyệt Hải Ưng Hoàng rất cao, những thương thế trên người nó kia từng chỗ từng chỗ khép lại trong lúc chiến đấu.
Không bao lâu thì chỗ máu đang chảy ra kia cũng đã đông lại, nó vẫn duy trì Ma Quang vàng óng ánh trong hư ám như cũ, khi thì đánh chính diện với Thiên Sát Long Vương khi lại bảo trì đủ khoảng cách để huy động Biển Động Chi Lực !
Dãy núi trên hòn đảo bị phá nát hòan toàn, mà nước biển càng thuận theo đó chảy vào trong đất ở trong khu rừng trên đảo, Tuyệt Hải Ưng Hàong thụ thương trong cuộc đánh cận chiến nhưng chiến ý của nó lại tăng lên, lông vũ trên người trở nên nóng rực như muốn bốc cháy.
Thiên Sát Long Vương không cách nào có thể tạo một kích trí mạng cho con Tuyệt Hải Ưng Hoàng này, dù sao nó cũng có hơn hai vạn năm tu vị hơn nữa lại còn là bá chủ của Tuyệt Hải này nên muốn giết chết nó cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
“Hô hô hô ~~~~~”
Thiên Sát Long Vương bay xuống bên người Chúc Minh Lãng, ngực nó phập phồng lên xuống, cái đuôi cũng nhẹ nhàng đong đưa sang hai bên tựa như một người vừa mới dùng hết sức để chạy giờ dừng lại để nghỉ ngơi.
Chúc Minh Lãng nhìn cái mũi của Thiên Sát Long, thấy tần suất hô hấp của nó nhanh hơn hẳn so với ngày thường, mà lại luôn không thể hô hấp đều đặn trở lại.
Mà con Tuyệt Hải Ưng Hoàng kia rõ ràng đã chịu nhiều vết thương như vậy nhưung thể lực vẫn thịnh vượng như cũ, như là vừa mới vào trạng thái chiến đấu...
Đây là có chuyện gì ??
Rõ ràng là Tuyệt Hải Ưng Hoàng đều bị thua thiệt trong mỗi lần giao phong mà Lân Vũ của Thiên Sát Long cũng đã đổi sang một loại màu sắc, như vậy hiển nhiên lực phòng ngự và độ linh hoạt cũng sẽ càng xuất sắc hơn sao lại giống như không đủ thể lực để chống đỡ vậy.
“Sao lại quên mất cái này chứ, chỉ có thể là Dị Khí !” Chúc Minh Lãng gõ đầu mình.
Trên hòn đảo này tràn ngập Dị Thụ thả ra hương khí cổ quái, mùi hương này sẽ ức chế hô hấp của tất cả sinh vật từ bên ngoài đến, dù là tu vi cao cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Thiên Sát Long Vương trong lúc bay thì cần có thời gian nên không thể luôn ở trong trạng thái không ổn định.
Nó hiện tại chính là Long Vương, thể lực, sức chịu đựng, sinh mệnh đều siêu việt hơn hẳn hầu hết Thánh Linh không có lý nào lại không bằng một con Tuyệt Hải Ưng Hoàng mới hai mươi năm nghìn năm này.
Rồng có thể chất ưu thế tuyệt đối, rõ ràng là làm cho đối phương thụ thương nhưng mà thể lực lại không bằng đối thủ, nhất định là do Dị Hương trên hòn đảo này làm ảnh hưởng.
Tuyệt Hải Ưng Hoàng không ngừng hô hấp loại Dị Hương này, ý chí chiến đấu của nó không ngừng sục sôi, dù là đang thụ thương nhưng lại chẳng thấy đau, thậm chí vết thương còn khép lại trong quá trình chiến đấu.
Thiên Sát Long Vương hít loại khí này vào thì chẳng khác gì ngửi độc mãn tính cả, ức chế toàn bộ cơ bắp, gân cốt, mạch máu của nó, khiến cho nó mỗi lần thi triển long thuật đều phải hao phí càng nhiều thể lực và năng lực.
Cũng may có Điệp Huyết Lân Vũ bổ sung vào nếu không thì trạng thái của Thiên Sát Long Vương còn kém hơn bây giờ.
“Ưng Hoàng này cố ý hao tổn cùng ngươi trên ma đảo này là để cho ngươi bị Dị Hương kia ức chế, chúng ta không thể ở lại đây đấu cùng nó nữa.” Chúc Minh Lãng nói.
Khó trách con Ưng Hoàng này rõ ràng đánh không lại Thiên Sát Long Vương nhưng vẫn cứ muốn dây dưa.
Hòn đảo này có ưu thế tuyệt đối với nó, nên dù là trong lồng bóng đêm hư ám của Thiên Sát Long Vương thì vẫn không thể ngăn được những Dị Thụ kia tỏa hương tràn ngập trong không khí.