Trong thịnh hội lần này có không ít nhân vật có bối cảnh ở thành Mạn.
Bọn họ thấy Nghiêm Trinh bao vây toàn bộ yến điện này lại nên đều cực kì bất mãn.
“Nghiêm Trinh, ngươi có ý gì đây, chẳng lẽ là muốn phá hỏng thịnh hội đi săn của nhà các ngươi sao?” Một người Quốc Hầu bụng béo phệ đứng dậy chất vấn Nghiêm Trinh.
“Chỉ là để các vị ở lại lâu một chút thôi, chờ ta tra ra chân tướng, tất nhiên sẽ để mọi người đi.” Nghiêm Trinh nói.
“Thịnh hội đi săn này, vốn là đánh với đám sát nhân ma, từ tù, con trai của người Nghiêm Tự xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn trong quá trình đi săn thì cũng rất bình thường.” Quốc Hầu bụng béo phệ kia nói.
“Sao ngươi lại gấp rời khỏi đi như thế?” Nghiêm Trinh hỏi lại tên Quốc Hầu này.
“Lời này có ý gì, chẳng lẽ ta là một tân khách được Nghiêm tộc các người mời tới mà còn có ý mưu hại con của ngươi hay sao, Nghiêm Trinh ngươi quả thật là không có thanh danh tốt ở trong Nghê Hải này, nhưng ta còn chưa tới mức làm loại chuyện này, tự có người khác tới thu thập ngươi.” Quốc Hầu nói.
“Người đâu, dẫn hắn đi, khảo vấn cho kỹ!” Nghiêm Trinh đột nhiên quát to một tiếng.
Mấy tên cao thủ mặc áo đen của Nghiêm tộc lập tức bao vây lấy, bẻ cánh tay của vị Quốc Hầu này ra sau, vô cùng gọn gàng bắt trụ hắn.
“Nghiêm Trinh, ngươi điên rồi sao!” Một vị trưởng lão của Nghiêm tộc đứng dậy giận tím mặt nói.
“Chuyện liên quan tới tính mạng con ta, khuyên các vị đừng nên làm mấy loại khiêu khích vô nghĩa, đợi ta tra ra chân tướng thì các vị sẽ chẳng sao cả nhưng nếu cứ nhất định phải quấy nhiễu Nghiêm Trinh ta thì đừng trách ta không khách khí!!” Nghiêm Trinh lạnh lùng nói.
Ngang ngược, cường thế, Nghiêm Trinh vẫn luôn là như thế này ở Nghê Hải, vậy nên rất ít người dám trêu chọc hắn, cho dù là có rất nhiều tân khách trong thịnh hội này nhưng Nghiêm Trinh vẫn không cố kỵ gì như cũ, dường như không thèm để bất cứ kẻ nào trong Nghê Hải vào mắt.
Tên Quốc Hầu bụng béo phệ kia bị cưỡng chế kéo xuống dưới, cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết của hắn như mổ heo, xem ra Nghiêm Trinh quyết tâm muốn tìm ra hung thủ.
“Thực lực của con ta không tầm thường, bên người lại có Nghiêm Hách hộ tống, trừ phi là cố ý thiết lập bẫy, nếu không thì không thể tùy tiện chết dưới tay mấy tên sát nhân ma kia được, bây giờ ta hoài nghi có người trong đội ngũ đi săn của các ngươi đã sát hại hắn.” Nghiêm Trinh đi tới giữa thịnh hội, hai mắt sắc bén như chim ưng quét một lượt tất cả mọi người ở xung quanh.
La Thiếu Viêm và Tiểu Nữ Vương Cảnh Dụ không dám đối mặt cùng Nghiêm Trinh nên bọn họ cúi đầu bóc hoa quả ăn.
Ngược lại là Chúc Minh Lãng, khi ánh mắt Nghiêm Trinh quét tới thì không hề dời mắt đi.
Ánh mắt của Nghiêm Trinh vốn cũng chẳng dừng lại bao lâu trên người Chúc Minh Lãng, liền chú ý đến mấy kẻ có thực lực xuất chúng trong đội ngũ khác.
Thực lực của Nghiêm Tự và Nghiêm Hách là ở trung vị cấp Quân, thượng vị cấp Quân, lúc này Nghiêm Trinh tra xét tất nhiên là mấy người biểu hiện ra có thực lực trên cấp này.
Bầu không khí rất căng thẳng, trong mắt Nghiêm Trinh dường như tất cả mọi người trong này đều là hung đồ, hắn thẩm vấn những người có thực lực từ thượng vị cấp Quân trở lên kia cũng không phát hiện sơ hở.
Qua hơn một canh giờ cũng không biết là ai chạy tới bên người Nghiêm Trinh nhỏ giọng thầm nói mấy câu, ngay sau đó ánh mắt của Nghiêm Trinh lập tức chuyển hướng sang Chúc Minh Lãng.
Nghiêm Trinh đi tới, sau lưng hắn có mười tên cao thủ áo đen của Nghiêm tộc, trên người bọn họ mang theo một loại lực áp bách, chậm rãi đi tới, La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ không khỏi bắt đầu căng thẳng hơn, cũng may hai vị này cũng là đi ra từ thế lực lớn nên tố chất tâm lý vẫn khá vững, không có kiểu đối phương vừa tiến đến thì lập tức bại lộ sơ hở.
“Người là do ta giết.” Đột nhiên, Chúc Minh Lãng chậm rãi mở miệng nói.
Mắt của hai người La Thiếu Viêm và Cảnh Dụ đều trừng to vô cùng.
Tình huống gì đây!
Chúc Minh Lãng cực kỳ bình tĩnh, tỉnh táo sao có thể dễ dàng thừa nhận như thế, chẳng lẽ năng lực chịu đựng của hắn còn kém hơn hai người bọn họ?
“Ngươi nói gì??” Chính Nghiêm Trinh cũng ngẩn người.
Lúc nãy có một người báo cáo cho Nghiêm Trinh biết, trong thịnh hội đi săn ban nãy thì Nghiêm Tự có xảy ra một chút xung đột với người bàn này, trong đó nam tử mặc bộ áo trắng kia còn nhổ hạt nho về phía Nghiêm Tự.
Nghiêm Trinh là người hiểu rõ con trai mình nhất, bị người nhục nhã thì dù thế nào cũng sẽ trả thù lại.
Nếu đã biết nó đi tìm người này báo thù, mà người này lại bình yên trở về còn con trai mình lại mất tích thì khẳng định tên kia có hiềm nghi rất lớn!
Vấn đề là Nghiêm Trinh vẫn còn chưa dám khẳng định, dù sao thì người này nhìn qua cũng không giống như có thực lực giết được cả Nghiêm Tự và Nghiêm Hách, nào biết được vừa mới tới trước mặt thì đối phương đã trực tiếp thừa nhận!
“Nghiêm Tự, con ngươi là do ta giết.” Chúc Minh Lãng nói.
“Ngươi giết nó như thế nào?” Cả khuôn mặt của Nghiêm Trinh âm trầm đáng sợ đến cực điểm.
“Cứ như thế này thôi, ví dụ như đây là cổ hắn...” Chúc Minh Lãng tiện tay cầm một quả chuối tiêu lên sau đó ngay tại chỗ trình diễn lại một chút cho Nghiêm Trinh thấy làm sao mà từ từ bẻ gãy cổ Nghiêm Tự.
Trong quá trình Chúc Minh Lãng vặn rất chậm, có thể nhìn thấy quanh người Nghiêm Trinh tản mát ra một loại khí tức cực kì kinh khủng, tựa như chính hắn là một con Ác Long khát máu mà bất cứ lúc nào cũng có thể một ngụm nuốt sống cả người Chúc Minh Lãng vậy!
La Thiếu Viêm choáng váng cả người.
Đại lão, ngươi thừa nhận thì cũng thôi đi, đừng có mà miêu tả quá trinh giết người đến cẩn thận như thế chứ, đây là cha ruột của Nghiêm Tự đấy!!
So với việc nhổ hạt nho lên mặt Nghiêm Tự thì việc Chúc Minh Lãng đứng ngay trước mặt Nghiêm Trinh miêu tả làm sao đẻ giết chết con hắn như này thì chỉ sợ đây mới là nhục nhã cực hạn!!
Nghiêm Trinh đã sớm nổi giận đùng đùng, nhưng vì để hiểu rõ sự thật nên hắn cố nén kich động muốn xé nát cả người Chúc Minh Lãng ra để nghe hắn nói hết.
Cuối cùng khi Chúc Minh Lãng nói đến lúc moi trái tim của Nghiêm Hách ra ném cho chó ăn thì Nghiêm Trinh cũng triệt để không khống chế nổi bản thân mình.
“Ngươi đi chết đi!!!” Nghiêm Trinh nổi giận, hét lên một tiếng, phía sau hắn xuất hiện một huyết động cực kì lớn.
Huyết động cỡ tầm mặt tường, một con Bá Huyết Nghiệt Long ló ra từ bên trong, huyết lân như là huyết dịch chảy xuống kia khiến cho người ta nhìn qua càng thấy ghê rợn, cảm thấy như nó lúc nào cũng ngâm mình trong máu vậy, nếu không thế thì sao lúc nó bò từ Linh Vực ra lại như vừa tắm máu ra như vậy!
Quanh thân Chúc Minh Lãng lại có một luồng hắc ám nồng đậm khiến cho thân ảnh của hắn trở nên hư ảo, chỉ còn lại một bóng dáng cao ngạo.
Trong hư ám một đôi mắt tà dị bỗng nhiên mở ra giống như là hai viên Ma Sát Chi Tinh cuối cùng có năng lượng tàn phá cực điểm luôn trường tồn của thế giới hắc ám, phát ra dị quang hấp thu nhân tâm, hồn phách khiến cho người tra không rét mà run!!
Về khí thế thì Chúc Minh Lãng không hề kém hơn vị tộc thủ của Nghiêm tộc này!
“Nghiêm Trinh! Tội của ngươi không thể xá, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn càn rỡ như vậy!” Đúng lúc này, một tiếng hét to truyền đến, là từ chỗ cửa lớn trên đỉnh núi kia, một nam tử đầu đội mũ bạc dùng tốc độ cực nhanh vọt tới.
Thực lực của tên nam tử này cực kì khủng bố, trong thời gian nháy mắt một cái mà hắn đã tiến đến sau lưng Nghiêm Trinh.
Hắn dùng một bàn tay tóm lấy Bá Huyết Nghiệt Long sắp chui ra giết, lại dựa vào cánh tay mà bộc phát ra một lực lượng kinh người hung hăng ném con Bá Huyết Nghiệt Long cấp Vương kia ra ngoài, đập văng tới giữa cái bàn đá ở ngoài sơn điện này!!