Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 475: Người đã đền tội

Chương 475: Người đã đền tội




DG: Devil

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Trên cánh tay người này có Ngân Liệt Diễm, đôi mắt kia của hắn cũng như ngọn lửa bá đạo vậy, dường như loại sinh vật như con Bá Huyết Nghiệt Long này ở trước mặt Ngân Diễm trên cánh tay nam tử này cũng chỉ như là một con dã thú thông thường thôi!

“Ngân Diễm Vương, Ngô Khiếu!” Trong thịnh hội, có người nhận ra tên nam tử dùng tay không ném Long Vương ra ngoài sơn điện này, hoảng sợ nói.

Nghiêm Trinh xoay người lại nhìn thấy đôi mắt có Liệt Diễm của Ngô Khiếu thì không khỏi chảy mồ hôi lạnh từ trên trán xuống, dường như trước kia cũng đã từng quen biết với tên cường giả cực mạnh ở Nghê Hải này, nội tâm vẫn còn sót lại sợ hãi với hắn.

Nhưng mà một người mà có thể dùng một tay ném Long Vương ra ngoài thì sao Nghiêm Trinh có thể không sợ chứ!

Quan trọng nhất chính là một khi Ngô Khiếu xuất hiện trước mặt mình thì có nghĩa là có một số chuyện đã bị bại lộ hoàn toàn.

“Ngô thúc!” Sắc mặt của Tiểu Nữ Vương Cảnh Dụ lập tức vui mừng, nếu không phải là trên người đối phương vẫn còn có Ngân Diễm cực kì mạnh này thì Tiểu Nữ Vương Cảnh Dụ sẽ không nhịn nổi mà tiến lên.

Ngô Khiếu chỉ khẽ gật đầu với Tiểu Nữ Vương Cảnh Dụ, ánh mắt sắc bén của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm Nghiêm Trinh, thần sắc lạnh lùng.

Khí thế của người này quá mức cường đại đến mức toàn bộ người trong thịnh hội đều lộ ra vẻ kính sợ, về phần những cao thủ áo đen của Nghiêm tộc kia thì lại càng bị Ngân Diễm cường đại áp chế đến mức không thở nổi.

“Ngươi không sao chứ.” Lúc này, một vị nữ tử đi từ sau ra, nàng đứng trước mặt Chúc Minh Lãng, ân cần hỏi han.

Chúc Minh Lãng lắc đầu.

Thực lực của Nghiêm Trinh cũng không cường đại như hắn nghĩ như thế, Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu cũng là do bị ám toán.

Chẳng qua là không cần tự mình động thủ thì thời khắc Nghiêm Trinh chết đã sắp tới rồi.

“Hắn là trật tử giả của Nghê Hải chúng ta, trưởng giả Ngô Khiếu, nhờ có Trấn Hải Linh của ngươi mới khiến cho ta thu thập được bằng chứng Nghiêm Trinh đã đồ sát cả một tộc đảo.” Hàn Quán nói với Chúc Minh Lãng.

Lấy được toàn bộ chứng cứ thì Hàn Quán lập tức báo lên cho trật tự giả Ngô Khiếu.

Hàn Oản cũng nói cho Chúc Minh Lãng biết, gần đây Nghiêm Trinh cứ liên tục ẩn náu nên rất khó để bắt được, một khi bọn họ chính thức hành động thì có thể sẽ đánh rắn động cỏ, như thế thì Nghiêm Trinh sẽ bỏ lại hết thảy mà đào tẩu...

Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy, không làm gì cho Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu thì trong lòng sẽ hơi áy náy, thế nên khi biết Nghiêm Tự sẽ tham gia thịnh hội đi săn lần này thì liền đánh chủ ý lên người tên Nghiêm Tự này!

Chỉ cần xử lý Nghiêm Tự thì người làm cha như Nghiêm Trinh này sẽ không thể ẩn nấu được nữa!

Cũng coi như là một lần dẫn xà xuất động đi.

Ngay từ đầu Chúc Minh Lãng đã chẳng thấy hứng thú gì với loại trò chơi săn giết vô nhân đạo này, người mà hắn muốn săn chính là Nghiêm Tự, coi như là Nghiêm Tự không bởi vì chuyện Tiểu Nữ Vương mà tìm phiền phức thì Chúc Minh Lãng cũng sẽ chủ động khiêu khích hắn, để chắc chắn rằng con chó dại này nhất định sẽ tới cắn mình trong quá trình đi săn.

Trên thực tế lúc hủy thi diệt tích thì Chúc Minh Lãng làm khá thô sơ, thậm chí còn lo lắng người của Nghiêm tộc không thông mình lắm nên cố ý để lại một chút manh mối rất rõ ràng.

Không phải vậy thì Nghiêm Trinh cũng không thể nào phát hiện con trai mình đã chết rồi.

“Con trai chết rồi, người làm cha sao có thể không hiện thân đây.” Chúc Minh Lãng cười cười, ánh mắt nhìn chăm chú Nghiêm Trinh.

Mặt Nghiêm Trinh tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Tên này là cố ý, vì dẫn mình ra để khiến cho mình đền tội ư ??

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Nghiêm Trinh giận dữ hét.

“Ngươi ở lại đảo chặn lâu như thế mà lại không biết người cần đối phó là ai sao?” Chúc Minh Lãng nói.

Lúc này Nghiêm Trinh mới hoàn toàn tỉnh ngộ!

Tên này chính là kẻ mà Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu đã mời đến, chỉ vì hắn mà mình phải sống ở bên ngoài Ma Đảo canh giữ hơn nửa tháng thiếu chút nữa đã thành dã nhân!

Nghĩ tới con trai mình đã bị đối phương giết chết như thế lại nghĩ tới tình cảnh của mình hiện tại, thì Nghiêm Trinh càng ảo não hối hận hơn, vì sao lúc ấy không mạo hiểm vọt vào trong hòn đảo làm thịt hắn lẫn Hàn Quán luôn cho rồi!

Bọn họ chết đi thì sẽ chẳng có nhiều chuyện phía sau như vậy!

“Rầm !!!”

Ngân Diễm Vương dùng một tay nhấn ngã đầu Nghiêm Trinh xuống đất.

Nghiêm Trinh quỳ rạp trên đất, đầu lại càng đập xuống ặmt đất.

“Mưu hại Đại Giáo Dụ của Thuần Long cao viện, đồ sát hơn tám ngàn người Vu tộc vô tội, Nghiêm Trinh, ngươi thật sự coi Nghê Hải này là do ngươi một tay che trời sao!” Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu nói.

Nghiêm Trinh liều mạng giãy dụa, nhưng mà không có rồng thì Nghiêm Trinh ở trước mặt Ngân Diễm Vương cũng chỉ như một đứa nhóc nhỏ yếu thôi.

Trong thịnh hội, đám người thấy Nghiêm Trinh bị trật tự giả Ngô Khiếu bắt lấy, nếu như nơi này không phải vẫn là địa bàn của Nghiêm tộc thì có khi cả đám đều vỗ tay bảo hay.

Trong sơn điện vẫn còn một số trưởng lão khác của Nghiêm tộc, từng người bọn họ đều lộ vẻ bối rối, không biết có nên bảo vệ Nghiêm Trinh không.

Nghiêm tộc rất lớn, Nghiêm Trinh lại là một trong các tộc thủ, thiếu đi hắn thì Nghiêm tộc quả thật sẽ chịu tổn thất nguyên khí, nhưng nếu như hiện tại ra tay thì chẳng khác nào đang ngang nhiên chống lại trật tự giả, với hoàng triều, với toàn bộ pháp luật của Nghê Hải, bọn họ nếu như muốn tự vệ, để cho những người khác trong tộc được bình yên vô sự thì chỉ đành phải vứt bỏ Nghiêm Trinh.

Mấy vị trưởng lão của Nghiêm tộc khẽ trao đổi ánh mắt, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Lần này ra tay thế nhưng lại là chính Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu, có lẽ dù là toàn bộ nhân vật đứng đầu trong Nghiêm tộc liên hợp lại cũng không đủ để cho Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu đánh.

“Vậy mà lại là hắn giết Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu, thật sự là chết không hết tội mà!!”

“Tội ác của hắn ở Nghê Hải này mọi người đều đã sớm biết, chỉ là luôn không có bằng chứng, hơn nữa lại còn có thế lực khác bảo hộ hắn, loại bại hoại như này thì nên giải quyết thì hơn!

Dưới cầu thang, một nam tử mập mạp bị đánh đến mức thương tích đầy người đang leo lên, nhìn thấy Nghiêm Trinh bị nhấn trên mặt đất, đầu đầy máu chẳng khác gì mấy tên tử tù bị ném vào chỗ đi săn kia, lập tức cười phá lên.

Tên mập này chính là vị Quốc Hầu bị Nghiêm Trinh dùng cực hình đối đãi, nhìn thấy kết cục này của Nghiêm Trinh thì hắn tự nhiên lại thấy vết thương trên người mình hình như cũng không đau nữa.

“Cặn bã, sớm nên chết đi, con của ngươi, Nghiêm Tự cũng là cặn bã như ngươi, thật sự cảm tạ vị tráng sĩ đã giết con trai của ngươi ấy, quả thật chính là vì dân trừ hại mà!!” Quốc Hầu bụng phệ đá một cước lên người Nghiêm Trinh.

“Người đã đền tội, tất cả các vị nên giải tán đi, ta còn muốn dẫn hắn đến chỗ viện trưởng của Thuần Long cao viện, chuyện của Đại Giáo Dụ Lâm Chiêu cũng nên nói rõ.” Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu nói.

Nhấc Nghiêm Trinh lên, Ngô Khiếu tự mình áp giải tên tội ác tày trời này.

Nhưng khi vừa định rời đi thì Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu nhớ ra gì đó, xoay người lại trả Trấn Hải Linh cho Chúc Minh Lãng, nói: “ Đây là đồ của ngươi.”

Chúc Minh Lãng nhận lấy Trấn Hải Linh.

“Người trên Vu đảo cũng không còn ai sống sót, Trấn Hải Linh này chính là thứ duy nhất mà bọn họ để lại trên thế giới này, sử dụng tốt thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho ngươi, ngươi cũng coi như là vì báo thù rửa hận cho bọn họ.” Ngân Diễm Vương Ngô Khiếu nói.

Kéo Nghiêm Trinh rời đi, mặt của Nghiêm Trinh đã sớm như màu vàng đất, loại phách lối, cuồng vọng trước đó ở trước mặt Ngân Diễm Vương đã sớm tan thành mây khói, quả thực không khác gì một tên tử tù sắp bị ném vào trong bãi săn.

Người bị Ngân Diễm Vương tóm lấy thì hầu như chẳng có cơ hội để xoay người.

Bản thân Ngân Diễm Vương cũng là một người thiết huyết vô tình, dùng hết toàn bộ gia tài của Nghiêm tộc cũng chưa chắc đổi được tính mạng của mình, huống chi Nghiêm Trinh cũng đã nhìn thấy sắc mặt của mấy vị trưởng lão trong tộc kia.

Trong lúc hắn bị kéo ra ngoài thì khẽ liếc mắt vô thần lên nhìn thoáng qua Chúc Minh Lãng.

Nhớ tới ban nãy chúc Minh Lãng miêu tả tình cảnh sao lại giết được con trai mình thì cả người Nghiêm Trinh đột nhiên phát cuồng như một con lợn rừng bị cắt cổ lấy máu mà điên cuồng vùng vẫy thân thể.

Chính mình chết thì không sao nhưng mà hiện tại đến cả hậu đại của Nghiêm Trinh hắn cũng không có!

Cũng bởi vì tên nhãi con này, cũng bởi vì lúc trước không mạo hiểm vào đảo chấm dứt hậu hoạn!!

Cánh tay của Ngân Diễm Vương không xê dịch tý nào vẫn kéo lấy Nghiêm Trinh bước ra ngoài núi như cũ, mặc hắn điên cuồng...

...

“Cho nên ngay từ đầu ngươi đã định giết Nghiêm Tự rồi?” Cảnh Dụ nhỏ giọng hỏi.

Nghe thấy lời của Hàn Oản và Ngô Khiếu nói, thì xem ra Chúc Minh Lãng tới đay cũng không phải chỉ là đi săn tử tù mà vì để cho cha con Nghiêm Trinh và Nghiêm Tự phải đền tội!

Chúc Minh Lãng gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai tên cẩu tặc này, ngay từ đầu khi cực khổ sống ở trên đảo thì Chúc Minh Lãng cũng không định buông tha cho bọn họ!

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch