Phần đại địa trên sườn núi cao đột nhiên bị một vầng ánh sáng màu xanh bao phủ, từng nhánh dây mây mọc tua tủa, chúng nó to khỏe mà cứng chắc, lúc quấn chặt vào với nhau thì trông như một con mãng xà to lớn!
Đám dây mây màu xanh này mọc lên từ bùn đất, trong phút chốc đã cao lớn như một rừng cây rậm rạp, vây khốn con rối cầm chùy đồng chặt chẽ bên trong.
Đám cây mây như mãng xà tạo nên một cái lồng khổng lồ.
Trọng Nô khôi lỗi xác thực mạnh vô cùng nhưng bất luận nó có cào thế nào cũng không cào rách cái thảm thực vật này được.
Trọng Nô khôi lỗi bị vây khốn, vậy thì Băng Vụ nữ khôi lỗi liền trở thành tứ cố vô thân.
Thương Loan Thanh Phong ngưng mắt nhìn nàng, phun một tia quang bạo về phía nàng, nếu nhìn thật kỹ thì sẽ phát hiện quang bạo này là do vô số sợi quang dệt thành, những sợi quang này có thể trực tiếp xuyên qua một khối nham thạch cứng rắn!
Vô số bạo quang chiếu thẳng vào Băng Vụ nữ rối khiến trên người nó hiện đầy những lỗ hổng nhỏ, máu tươi cũng vì thế mà trào ra không ngừng.
Chỉ là, con rối này hiển nhiên không có cảm giác đau đớn, trong tình trạng đang bị trọng thương như vậy mà nó vẫn không ngần ngại xông lên phía trước, lần này nàng chưởng một phát lên mặt đất khiến cho cả đại địa đều bị đóng băng!
Băng thể lan tràn nhanh chóng kéo đến chỗ lồng ngục bằng quang đằng mãng thảo, băng sương ngưng kết, khiến cho thảm thực vật dẻo dai này cũng trở nên giòn hơn hẳn.
Lúc này, Trọng Nô phát huy sức mạnh cực đại của hắn, liên tục vung chùy về phía bức tường làm bằng quang đằng mãng thảo kia, hiển nhiên dưới lực công kích cường đại thảm thực vật bị đóng băng đó cũng phải nát bấy!
Thoát ra khỏi nhà tù thực vật, đôi con mắt hung ác kia của Trọng Nô không khỏi liếc nhìn về phía Chúc Minh Lãng vẫn đang đứng ở bên vách núi kia.
"Phong thủy nơi này rất thích hợp để hạ táng cho ngươi hơn, yên tâm đi ta nhất định sẽ khiến ngươi đến cả hài cốt cũng không còn!" Lục Mộc mở miệng nói.
Nhớ tới những lợi nhục mạ mà Chúc Minh Lãng nói lúc nãy, Lục Mộc nhất thời cảm thấy hưng phấn một hồi, nhất định phải đập bể đầu tên Chúc Minh Lãng này, lột da của hắn tạo thành một con rối mới, bằng không rất khó tiêu tan nỗi hận trong lòng nàng!
Chúc Minh Lãng đứng ở đó, muốn lùi cũng không lùi được.
Trọng Nô khôi lỗi gắt gao kiềm chế Thương Loan Thanh long còn Băng Vụ nữ rối thì nhân cơ hội đó mà vượt qua Thương Loan Thanh long đến trước mặt Chúc Minh Lãng.
Lục Mạt nở lên nụ cười vô cùng ngoan độc và độc ác.
Còn tưởng tên Chúc Minh Lãng này có năng lực đặc biệt gì nữa chẳng qua chỉ có một con Thương Loan Thanh long là coi được.
Nhưng đáng tiếc chỉ có một con rồng cũng không chống lại được mấy con rối của nàng!
Trong nháy mắt từ lòng bàn tay của hắn phóng ra một nhọn tiễn nhọn bằng băng, nhọn băng đó phóng thẳng đến phía Chúc Minh Lãng!
Cũng trong khoảnh khắc khi nàng sắp đắc thủ kia, Băng Vụ nữ rối bỗng bất chợt mất đi thần thái, động tác của nàng ngừng lại tại đó, tựa như linh hồn bị rút cạn hết chỉ còn lại cái xác không hồn.
Nhọn băng sắc bén mà nàng ngưng tụ lại bỗng chốc biến thành bột mịn, không chỉ có Băng Vũ nữ rối, mà cả động tác vung chùy vủa Trọng Nô rối cũng ngừng lại.
Mất đi khống chế!
Hai con rối này bỗng dưng phát sinh biến hóa, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trên người không có chút sức sống nào tựa như hai khúc gỗ bình thường vậy, hai mắt trống rỗng vô thần, ma văn bá đạo toàn thân cũng biến mất không thấy tăm hơi!
Chúc Minh Lãng nhìn con rối trước mắt không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Chẳng khác với suy nghĩ của mình chút nào, cô khôi lỗi sư này chắc chắn sẽ không hiện thân trước mặt mình, mặc dù thần thái, giọng nói, động tác đều giống nàng ta như đúc nhưng mà cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Bọn họ chính là những con rối bị khống chế.
Mặc dù có khá hơn con rối một chút nhưng mất đi sự khống chế của sợi dây phía sau thì bọn họ sẽ tan rã trong nháy mắt...
Chờ trong giây lát, Ngô Bồng đi từ dưới sườn núi cao lên, trên tay hắn còn kéo một nữ nhân cả người được bao bọc kín khẽ.
Nữ nhân này ăn mặc quái dị, ánh mắt đáng sợ, trên mặt còn quấn lớp vải nhạt màu, chỉ lộ ra đôi mắt, lỗ mũi và miệng.
Chúc Minh Lãng nhìn nữ nhân quấn vải kỳ quái này, hắn thấy nàng tựa như một con nai bị Ngô Bồng săn được sau đó vác về vậy.
"Chỉ có chút mánh khóe thế này thôi, ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi nhãn pháp của Chúc gia sao?" Chúc Minh Lãng nhìn Lục Mộc cuốn trong lớp vải.
Thì ra đây mới là dáng vẻ vốn có của nàng.
Một quái nhân ngay cả mặt thật đều không dám lộ mặt ra ngoài.
Thảo nào vừa bảo nàng xấu xí, nàng liền lập tức trở nên vô cùng dữ tợn khủng bố, thì ra nàng đúng thật là một đố phụ ác độc!
"Ta cũng chỉ là một sát thủ mà thôi, giết ta rồi thì bọn hắn vẫn bắt ngươi phải chết." lúc này Khôi Lỗi sư Lục Mộc đã không còn dáng vẻ hung ác như trước.
Lúc thao túng con rối, nàng càn rỡ không gì sánh được, tuyên bố muốn lột da Chúc Minh Lãng làm thành một con rối khác nhưng lúc này đây nàng không còn nửa điểm kiêu ngạo nào nữa.
Tựa hồ vì bị Ngô Bồng đánh gãy mất hai chân, nỗi thống khổ này khiến nàng có chút suy yếu và chật vật.
"Không phải ngươi rất thẳng thắn cương nghị sao, ta thấy hình như ngươi có rất nhiều điều muốn nói với ta a, muốn cầu xin tha thứ thì mau nhân dịp này... thuận tiện trả lời câu hỏi ban đầu của ngươi đi, Triệu Doãn Các đã bị ta ném xuống vách đá này làm mồi cho Ngạc Sa rồi." Chúc Minh Lãng nói.
Khóe miệng của Khôi Lỗi sư Lục Mạt bỗng co quắp một cái, nàng nhìn vùng biển đá ngầm phía dưới vách đá đồng thời cũng nhìn thấy một con Ngạc Sa hung ác đang nằm dài trên một mỏm đá ngầm ở bên dưới mà trên tảng đá ngầm đó tựa hồ còn vương lại vài vệt máu!
"Tha mạng, Chúc công tử tha mạng, tiểu nữ cũng là bị An Thanh Phong bức hiếp mà thôi, không thể không nghe theo lệnh của hắn mà đến đây mưu hại ngài, ngài muốn biết điều gì ta sẽ nói hết cho ngài, tuyệt đối không dấu diếm nửa chữ!" Khôi Lỗi sư Lục Mạt sợ đến co quắp.
"Nếu ngay cả Triệu Doãn Các cũng chẳng có chút tin tức giá trị gì thì ngươi càng không có rồi. Như này đi, ngươi bị Ngô Bồng bắt được vậy thì ta hỏi Ngô Bồng xem hắn có muốn thả cho ngươi một con đường sống hay không, nếu như hắn mở miệng đáp ứng thì ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa." Chúc Minh Lãng cũng không định thẩm vấn vị Khôi Lỗi sư Lục Mạt này.
Một Khôi Lỗi sát thủ nói trắng ra thì chính là một con chó trung thành của An Thanh Phong, một tên hầu bỏ ra nhiều tiền để bồi dưỡng ra, thông thạo thủ pháp giết người, thuộc hạ dưới tay không biết có bao nhiêu người, kẻ như thế thì vẫn nên siêu độ sớm một chút.
Khôi Lỗi sư Lục Mạt lập tức ngưng mắt nhìn Ngô Bồng, nàng bắt đầu cầu xin:"Vị cao nhân này, trong tay của ta có rất nhiều nữ khôi lỗi quốc sắc thiên hương, đừng nhìn bộ dáng hiện tại của ta trông như quỷ, những con rối kia con nào cũng tựa như một nữ tử chân chính vậy, cam đoan có thể phục vụ ngài thoải mái tột cùng, cao nhân, tha cho tiểu nữ một mạng được không!!"
Ngô Bồng nhìn nàng, trong đáy mắt không có một tia động tâm nào.
"Ngươi thích loại nữ tử như nào, ta đi bắt cho ngươi, lột da của nàng xuống..."
"Ngươi có thù hằn gì với ai thì ta cũng có thể bắt nàng chế tạo thành một con rối sống, khiến nó thành đầy tớ của ngươi."
"Ta cũng có thể trở thành đầy tớ của ngươi, ngươi muốn làm thế nào cũng được."
Khôi Lỗi sư Lục Mạt càng nói càng tàn nhẫn, càng nói càng bộc lộ ra bản tính thật của nàng.
Ngô Bồng căn bản là một người câm.
Hắn làm sao có thể mở miệng nói chuyện được.
Cho nên kết cục của Lục Mạt ngay từ đầu đã định là phải chết rồi, thậm chí ngày từ lúc nàng nói ra việc bản thân nàng ta dùng những mỹ nhân xinh đẹp làm ra con rối sống càng khiến cho sát ý của Chúc Minh Lãng cùng Ngô Bồng thêm phần sâu đậm.
Chúc Minh Lãng ném cho Ngô Bồng một ánh mắt, Ngô Bồng gật đầu.
Ngô Bồng bước tới sau lưng Lục Mạt, hai tay nâng đầu của nàng lên, nhẹ nhàng vặn, cấp cho ả độc phụ này một cái kết thống khoái.
Người như thế tốt nhất là vẫn nên sớm đầu sinh thành súc sinh a!