Nếu có thể dụ An Thanh Phong ra, giải quyết hắn luôn một thể thì chắc chắn hôm diễn ra nghi thức lấy lửa ở Chúc môn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
An Thanh Phong vẫn rất cẩn thận, dù sao hắn cũng là cẩu nhi tử của An Vương a, hắn túc trí đa mưu y như cha hắn vậy, nếu dưới tình huống không nắm chắc phần thắng trong tay hắn tuyệt sẽ không tự mình xuất thủ để bản thân lâm vào hiểm cảnh.
Trà Viên Sơn, Danh Uyển Trai.
Tiểu hoàng tử Triệu Dự đoan chính ngồi trên tấm đệm làm bằng lông thiên nga, dáng vẻ phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, quý khí bức người.
Bên cạnh hắn có một con rồng màu đỏ nhỏ cuộn tròn, vảy rồng của nó ánh lên kim sắc tuy là tuổi còn nhỏ nhưng đã hiển hiện ra vài phần bất phàm.
Hiển nhiên con rồng đỏ kim vảy này chính là sủng vật của tiểu hoàng tử Triệu Dự, là một con rồng có chút đặc thù, nó tựa như một khối mỹ ngọc có thể dưỡng thân, tỏa ra khí tức tu dưỡng dung nhan, thậm chí là trì hoãn sức già tuổi yếu...
Một tay hắn vuốt vuốt lớp vảy vàng này của con tiểu hồng long, một bộ dáng bất cần đời.
"Triệu Doãn Các, Lục Mạt đều bị tên Chúc Minh Lãng này xử lý hết rồi? Cũng coi như đều trong dự liệu a!" tiểu hoàng tử Triệu Dự thản nhiên nói.
Thực lực của Lục Mộc cũng thực không tệ, là một sát thủ rất hữu dụng nhưng dù sao cũng chỉ là một tên hạ nhân mà thôi, chết thì chết, ít nhất cũng có thể để lộ ra toàn bộ thực lực của Chúc Minh Lãng.
Triệu Doãn Các cũng có chút đáng tiếc.
Tốt xấu gì cũng là một thế tử, coi như là thân thích với Triệu Dự.
Đến bây giờ An Thanh Phong vẫn chưa rõ, rốt cuộc Triệu Doãn Các bị bắt đi như thế nào, chỉ có thể nói những người bên cạnh tên Chúc Minh Lãng kia cũng không phải là mấy tên vô dụng.
"Ân, chí ít hiện tại ta đã biết, Chúc Minh Lãng thực sự là một mình đến đây, phía sau hắn không có bất cứ cao thủ trong nội đình nào." An Thanh Phong nói.
Sự xuất hiện của Chúc Minh Lãng quả thực dấy lên vài phần cảnh giác và kiêng kỵ trong lòng An Thanh Phong và Triệu Dự.
Nếu như kế hoạch của bọn họ bị Chúc môn nội đình phát giác, mà phía sau Chúc môn lại có rất nhiều trưởng giả đỉnh cấp, vậy thì bọn họ chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn để bọn họ lấy lửa đi mà thôi.
Triệu Doãn Các và Lục Mộc tuy rằng đã chết.
Nhưng có thể coi là cái chết đáng giá.
"Kỳ thực ta cũng hy vọng hắn có thể tạo ra ít sóng gió gì đó, nói thật từ khi hắn bị phế, hoàng đô trở nên có chút không thú vị rồi, mỗi khi nhìn mấy đại thế lực được xưng là thiên tài tuyệt thế, nhìn bộ dáng thanh cao kiêu ngạo của bọn hắn, ta cảm thấy thực nực cười, bọn hắn ngay cả tư cách đấu với ta cũng không có." Triệu Dự hoàn toàn không có chút để tâm gì với việc hai tên thủ hạ của mình bị hạ sát.
"Cũng thật là đáng thương a, người trong quá khứ chúng ta từng xem như một nhân vật có tính uy hiếp bây giờ lại như con ếch dưới đáy giếng mà thôi, ngoại trừ kêu mấy tiếng quấy nhiễu thì chẳng thể làm được gì nữa rồi." An Thanh Phong vừa cười vừa nói.
Triệu Dự sắp được phong vương, chưa nói đến việc trở thành vị vương trẻ tuổi nhất của Cực Đình đại lục, càng là trở thành một nhân vật phi phàm bước lên một tầng mây mới đến cả tư cách chiêm ngưỡng cũng không có, trở thành thiên nhân chân chính.
Mà những thế lực trước đó đã từng ngỗ nghịch với An vương phủ, An Thanh Phong hắn, khoảng trăm thế lực lớn nhỏ của Cực Đình đại lục, vận mệnh của mười mấy quốc bang, không phải là từng cái từng cái đều quy thuận trở thành tùy tùng hay sao...
Chúc môn quả thực không dễ đối phó, nhưng bọn hắn không có khả năng kín kẽ không có sơ hở được, chắc chắn sẽ có nhược điểm, có kẽ hở.
Trong mưu kế của hắn thì trên căn bản Chúc môn nội đình này cũng là vật trong tay của An Thanh Phong thôi.
Còn tên Chúc Minh Lãng này.
Thì chẳng khác gì với một con chó lang thang có nhà mà không dám về thôi sao.
Tự cho là bản thân biết rõ mọi thứ nhưng chung quy cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, nhảy nhót loạn xạ mà thôi!
"Đã không cùng đẳng cấp như xưa rồi." khóe miệng Triệu Dự nhếch lên một chút, thái độ của hắn đối với Chúc Minh Lãng không phải là coi khinh mà là tiếc hận, dáng vẻ như rất khổ não.
"Đúng vậy, đến bây giờ người có thể đấu với chúng ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng có một việc khiến ta cảm thấy rất hoang mang, Miểu quốc Ôn Lệnh Phi là cố ý sao, sao nàng ta lại chọn thứ phế phẩm như này?" An Thanh Phong mở miệng nói.
Nhắc tới Ôn Lệnh Phi, đôi con ngươi của tiểu hoàng tử Triệu Dự co rút lại, con rồng nhỏ vốn đang chậm rãi cuốn quanh cánh tay hắn tựa hồ nhận thấy khí tức trên người chủ nhân mà sợ hãi đến mức trốn xuống dưới gầm bàn.
Qua một hồi, tiểu hồng long chui ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của chủ nhân thì nó mới chầm chậm bò trở lại bàn tay của hắn.
"Miểu quốc vẫn luôn không muốn có liên hệ gì với Hoàng đô, nhất là hoàng tộc, vậy nên thái độ của Ôn Lệnh Phi vẫn nằm trong dự liệu." tiểu hoàng tử Triệu Dự thản nhiên nói.
"Không biết tốt xấu, tự cho mình là siêu phàm, nàng ta nhất định sẽ hối hận!" An Thanh Phong lạnh giọng nói.
Tiểu Hoàng tử Triệu Dự phong vương.
Vương phi được tuyển chọn chỉ có mấy người, tiểu hoàng tử Triệu Dự sẽ đích thân đến thăm từng người, theo lý thuyết thì mỗi vị nữ tử được dự tuyển làm vương phi phải long trọng đón tiếp hắn, như được hưởng vinh quang vô thượng, thụ sủng nhược kinh.
Nhưng trong số đó có một vị hậu tuyển dám trực tiếp bác bỏ mặt mũi của một vị hoàng tử như hắn.
Người này chính là Miểu quốc Ôn Lệnh Phi.
Là một trong số những người hậu tuyển vương phi, nàng không những kiên quyết từ chối mà còn tỏ rõ với Cực Đình hoàng triều rằng nàng đã có hôn ước, người đó chính là Chúc Minh Lãng.
Thực chất Triệu Dự cho rằng cũng không cần đến Cầm Thành này, bởi vì nữ tử hắn vừa ý nhất, có thân phận, thực lực, quyền thế tương xứng với hắn nhất cũng chỉ có Ôn Lệnh Phi.
Kết quả là lúc hắn đang đi đến Miểu quốc, Ôn Lệnh Phi bộc lộ thân phận Lạc Thủy công chúa của chính mình, mà toàn bộ người của Miểu quốc đều biết, Lạc Thủy công chúa đã tuyển tế rồi, còn trải qua một đêm mỹ mãn trong điện công chúa, người toàn bộ thủ đô Miểu quốc đều nhìn thấy một màn pháo hoa vô cùng xán lạn nổi lên từ vương cung...
"Chúc môn và kiếm tông vẫn luôn nương tựa vào nhau, kết quả này, ta cũng dự liệu được." Triệu Dự lãnh đạm nói.
"Không bằng chúng ta hạ thủ ngoan độc một chút, triệt để xử lý Chúc Minh Lãng? Lệ Thải Mặc tuy cũng là một hậu tuyển vương phi không tồi, nhưng so ra vẫn thua kém Ôn Lệnh Phi vài phần, tu vi cũng không thể nào cùng đẳng cấp với Ôn Lệnh Phi được." An Thanh Phong thấp giọng nói.
"Ha hả, ngươi cảm thấy bổn hoàng tử là loại người sẽ đi lại giày rách của người khác sao!" trong giọng nói của Triệu Dự lộ ra vài phần hàn ý.
An Thanh Phong nhìn thấy Triệu Dự biến sắc, lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng dùng tay tát mặt mình, sau đó cười xòa: "Đệ đệ không phải có ý như vậy, nàng ta thì không có chút tư cách nào để trở thành Vương phi chính thống rồi, chỉ thu làm nữ nhân chơi đùa mà thôi, với thân phận hoàng tử của ngài, cho dù là thứ để chơi đùa cũng phải có cấp độ như chưởng môn Miểu Sơn Kiếm tông mới được!"
Nghe những lời này khiến cho vẻ mặt của Triệu Dự mà hòa hoãn đi không ít, hắn từ từ nở nụ cười nói với An Thanh Phong:"Còn không phải còn phải xem An Vương phủ các ngươi sao, An Vương phủ các ngươi hạ được Chúc môn, Kiếm tông một mình lẽ loi thì sao dám ngỗ nghịch với hoàng tộc chúng ta??"
"An vương phủ nhất định sẽ không làm cho tiểu hoàng tử thất vọng." An Thanh Phong tiếp tục cười.
"Xử lý sạch sẽ a!" Triệu Dự nói.
"Xử lý cái gì... Ah,ah, đệ đệ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, cam đoan trước khi ngài rời khỏi Cầm Thành, Chúc Minh Lãng sẽ biến mất khỏi thế gian này!" An Thanh Phong lập tức hiểu rõ, vội vội vàng vàng nói.