Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 555: Hạ chiến thư

Chương 555: Hạ chiến thư




DG: Vương Linh

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Chúc Minh Lãng không dừng lại quá lâu tại vùng đất Tây Thổ lỗn loạn mà trực tiếp đi xuyên qua eo núi hướng đến vùng đất thuộc tổ long thành bang.

Bước qua bên kia eo núi thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác, thành trì phồn vinh, quân đội có trật tự, các thế lực tọa trấn không chênh lệch nhiều, cho dù có xuất hiện những trận tranh đoạt tư liệu thì cũng là những ước chiến văn minh, sau khi đánh xong còn phải tự mình dọn sạch chiến trường, bảo vệ danh vọng và danh dự của bản thân trong cả vùng đất.

Thế lực tọa trấn ở Ly Xuyên quốc chính là Dao Sơn Kiếm tông và Chúc môn, nhưng từ nửa năm gần đây, Chúc môn và Dao Sơn kiếm tông đã đem quyền tọa trấn phân cho những thế lực khác, để các thế lực khác nhau cùng tọa trấn trưởng quản.

Chủ yếu là do sau khi biết được ở Ly Xuyên có di tích thượng cổ, Hoàng triều không thể để Dao Sơn kiếm tông và Chúc môn độc chiếm được thế nên cũng gây ra sức ép rất lớn.

Đối với Lê Vân Tư mà nói thì nàng chỉ muốn giữ được trật tự cho vùng đất này thôi còn về việc để ai tọa trấn thì không quan trọng đối với nàng, thậm chí cả việc liên quan đến việc thống trị thì Lê Vân Tư cũng sẽ không để tâm khi Hoàng triều phái vài thành chủ đến giám thị khu vực thuộc quyền sở hữu của nàng.

Dù sao giang sơn này cũng là của nàng, nàng chỉ để ý đến việc chinh chiến, thủ hộ và trật tự, còn về phương diện thống trị và phát triển thì nàng căn bản không quan tâm đến.

Bản thân Tổ long thành bang đã không còn là một thành bang lạc hậu nữa, bây giờ nó đã có sự thay đổi rất lớn, bức tường thành cao lớn nguy nga màu trắng sáng trông tựa như một con thần long sống động đang chiếm giữ cả vùng đất Ly Xuyên, ba nhánh thủy lưu lững lờ trôi qua khiến vùng đất có thêm vài phần khí phách của long mạch linh thành!

Lúc trước khi lần đầu tiên Chúc Minh Lãng nhìn thấy Tổ Long thành này, hắn đã cảm thấy tòa thành này có vài điểm bất phàm, bây giờ từ một vùng đất khác quay trở lại lần nữa thì cái cảm giác ấy vẫn chưa hề tiêu tán mất, xem ra Tổ Long thàng bang quả thật có điểm phi phàm của nó, chẳng qua là lúc trước vẫn còn đang ngủ say bây giờ thì đã có dấu hiệu như muốn thức tỉnh rồi.

Lúc vào thành Chúc Minh Lãng phát hiện Tổ Long thành bang thuộc số ít những thành bang không có tượng điêu khắc của Lê Vân Tư.

Lẽ nào tòa thành này còn có nhân vật nào đáng để tôn thờ hơn nữa sao?

Chúc Minh Lãng đi xuyên qua tòa thành, hắn nhìn thấy những vùng đường phố, sông ngòi bị phá hủy đã được xây dựng lại, so với quá khứ trông càng thêm ngăn nắp, lịch sự, tao nhã, những tửu lâu, tiệm điểm tâm, cửa hàng son phấn, quán ăn cũng được làm mới lại, hơn nữa sinh ý trông vô cùng tốt.

Lễ mừng năm mới đã qua được vài ngày rồi nhưng những cái hoa đăng còn treo dọc đường phố cùng với mùi hương của nhành liễu mới ra bông khiến người tới người đi cũng cảm thấy vui vẻ thoái mái trong lòng.

Hắn một đường đi thẳng đến nội sông, cây cầu bờ đối diện chính là biệt viện của Lê gia, vừa nghĩ tới sắp được nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Lê Vân Tư khiến lòng hắn nhộn nhạo hẳn lên.

Ân ân, mình cũng giống với phần lớn những nam tử khác, là những người say đắm sắc đẹp của Lê Vân Tư, lúc mới quen thì còn đỡ, dần dần về sau thì không thể kiềm chế nổi nữa, bây giờ khi nhớ lại tên gia hỏa treo đầy bức họa của Lê Vân Tư trong phòng thì Chúc Minh Lãng đã có chút hiểu vì sao tâm tư người này lại từ từ trở nên vặn vẹo như vậy rồi!

Người trong Lê gia cũng không có thay đổi gì nhiều vậy nên cũng có không ít người nhận ra Chúc Minh Lãng, hắn trực tiếp đi đến trước biệt viện Thu nam của Lê Vân Tư.

Đi qua Đình hồ là một vùng cây cối xanh thẳm trông rất khác biệt, dù đã đến biệt viện nhưng trong Thu nam viện bốn phía đều là cây xanh, cành lá rậm rạp, màu sắc đặc biệt, Chúc Minh Lãng biết đây là khung cảnh Lê Tinh Họa thích nhất...

Ngạch...Một hồi nữa nhìn thấy nương tử, nhất định phải tỉ mỉ quan sát mới được.

Đã rất lâu rồi chưa gặp mặt bây giờ gặp lại nếu như nhận nhầm thì thực uổng với cái danh người đứng đầu hội yêu mến của hắn.

Lúc đi vào biệt viện, tâm tình vui thích của Chúc Minh Lãng không biết sao lại nhiều thêm một tia bất an.

Ngàn vạn lần đừng nhận nhầm, ngàn vạn lần đừng nhận nhầm!

Nếu như quan sát cẩn thận Lê Vân Tư thì đang dường như có phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, có một loại ngạo khí toát ra từ xương tủy, nhưng bình thường khi nàng ở cùng mình trong phòng nàng thì kỳ thực cũng không cảm nhận được cái ngạo khí cách người ngàn dặm ấy, nàng chỉ lộ ra chút ôn nhu tĩnh mịch thậm chí có vài phần đạm bạc.

Chỉ là cái phần đạm bạc này lại có chút tương tự với khí chất nhã nhặn lịch sự của Lê Tinh Họa, dưới tình huống không xuất hiện tình cảnh đặc thù thì chưa chắc có thể ngay lập tức phân biệt được hai người các nàng.

"Khà khà, Sương nhi, người bên trong là Vân Tư sao?" sau một hồi suy nghĩ cuối cùng Chúc Minh Lãng quyết định hỏi người thị nữ bên người Lê Vân Tư này thì hơn.

"Không biết nha, tiểu thư không có ra khỏi phòng chỉ ở trong đó tĩnh tư rất lâu rồi. Hơn nữa ta cũng mới từ bên ngoài trở về thì sao biết được." Sương nhi nói.

Chúc Minh Lãng thở dài, vốn muốn tìm kiếm chút trợ giúp mà lại thất bại rồi.

Sau khi nhờ Sương nhi chiếu cố cho tiểu Huỳnh linh và tiểu Giao linh, Chúc Minh Lãng phất tay áo bước vào nhà.

Đằng sau tấm màn mông lung, Chúc Minh Lãng chỉ thấy thân ảnh của một mỹ nhân đoan trang nhu mỳ, nàng đang lẳng lặng quỳ trên nệm bồ đề, đường cong hoàn mỹ, cái eo thon nhỏ khiến nội tâm hắn dậy sóng, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một nỗi dục vọng chiếm đoạt.

Lúc đẩy mành ra, Chúc Minh Lãng vội vàng thu lại ánh mắt vô cùng nóng bỏng và tâm tình ban nãy lại, bày ra một bộ phong độ mà một nam nhân nên có, mặc dù chuyện gì nên xảy ra đều xảy ra rồi nhưng vẫn nên tương kính như tân thì hơn.

Lẳng lặng nhìn nhau một hồi, nỗi lòng của Chúc Minh Lãng cũng dần bình tĩnh lại, chỉ có điều vẫn còn một vấn đề chính là không phân biệt được người trước mắt là ai, là nương tử hay là cô em vợ dự ngôn sư, hoàn toàn không có chút manh mối nào cả.

Không được, quyết không thể thua!

Nhất định phải nhận ra nàng trước khi nàng tự mình nói ra, nếu không...dựa vào cái gì mà biểu đạt một mảnh chân tình của hắn đây.

"Ta đi Nghê Hải một chuyến, nơi đó đã không còn vẻ phồn vinh như ngày trước nữa, nhưng Ly Xuyên lại có sự thay đổi rất lớn, tựa như nhận được sự ban ơn của thần linh vậy." Chúc Minh Lãng mở miệng nói.

"Sao có người nói với ta, ngươi bị bắt trở lại Miểu quốc rồi, chắc phải năm mười năm nữa cũng khó mà gặp lại được."

"..." cả khuôn mặt của Chúc Minh Lãng đều biến thành màu đen.

Tên hỗn trướng nào nói vậy!

Đây không phải rõ ràng là muốn tạo xích mích giữa chúng ta sao!

Với số tiền thưởng đó thì cho dù trên đường có gặp phải đội thợ săn cường mạnh hay đại quân liên hợp của mấy quốc gia cũng không thể bắt mình về Miểu quốc!

"Nương nhờ Duệ quốc thì Ly Xuyên của chúng ta sang năm sau đã có thể bàng trướng đến sơn địa giới quốc gia, cho dù ngươi có bị bắt đi thì trong một năm rưỡi, quân vệ đã có thể ép vào Miểu quốc, như vậy thì cũng không cần lo lắng, chỉ sợ ngươi ở đó vui vẻ đến quên mất đường về." nàng thong thả nói.

Chúc Minh Lãng thở dài một hơi.

Việc liên quan đến Miểu quốc, cuối cùng cũng không qua được.

Xem ra Lê Vân Tư đã xem Ôn Lệnh Phi là địch nhân rồi, thậm chí sự chuẩn bị giao chiến cũng đã chuẩn bị tốt.

"Nương tử, việc này vẫn nên để ta giải quyết a! Nếu nương tử đã không thích như vậy thì mấy ngày nữa ta sẽ đến Miểu quốc một chuyến, bất quá chỉ cần nói mấy câu rõ ràng trước mặt nàng ta mà thôi." Chúc Minh Lãng nói.

"Nàng ta đang ở Ly Xuyên." Lê Vân Tư nói.

"Nàng ta? Ôn Lệnh Phi??" Chúc Minh Lãng có chút sửng sốt.

Lê Vân Tư gật đầu.

Ôn Lệnh Phi cường thế bá đạo, ngày đầu tiên đến Ly Xuyên đã đến cửa tìm người rồi.

Lê Vân Tư đương nhiên sẽ không cho phép nàng ta làm càn, mặc dù không trực tiếp giao thủ nhưng không khí vẫn nồng đậm mùi thuốc súng.

"Công tử, nữ nhân tên Ôn Lệnh Phi kia thật quá đáng mà!" vừa nhắc tới Ôn Lệnh Phi, tiểu thị nữ Sương nhi liền tức giận đến mức đỏ hồng cả mặt như một con hổ cái nói:"Nàng nói thẳng với tiểu thư chúng ta là nếu tiểu thư có gian díu gì với công tử thì sẽ để kiếm quân Miểu quốc san bằng Ly Xuyên chúng ta khiến cho tiểu thư chỉ còn lại hai bàn tay trắng!"

Chạy đến trước mặt khiêu khích còn nói những lời mang tính uy hiếp như này?

Đầu óc của Ôn Lệnh Phi có phải vì luyện kiếm mà bị ngốc luôn rồi không!

. . .

P/s: Nếu thấy hay xin hãy ủng hộ kim phiếu cho truyện vào tháng sau nhé!!! Còn 1 tuần nữa là Kim Tháng Bảng reset rồi, xin hãy chờ đến lúc đó để đẩy KP ạ!!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch