Cũng may thân thủ của Tử Diệu Trúc không tệ, trước khi chạm đất đã xoay người một cái, nếu không mông nàng ta ắt hẳn sẽ bị va chạm đến đau điếng.
Tử Diệu trúc đứng bên cạnh con tuấn mã cao lớn của Chúc Minh Lãng, cái miệng nhỏ chu ra, không biết bản thân đã nói câu nào đắc tội đến sư huynh.
Chúc Minh Lãng cũng xuống ngựa, giao dây cương cho một tiểu đệ tử của Diêu Sơn kiếm tông.
"Bên phía Diêu Sơn, lần này ai là người lãnh quân xuất chinh?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Là ta." một nam tử mặc áo bào có sắc mặt âm trầm lên tiếng nói, cặp mắt sắc bén của hắn đảo qua toàn thân Chúc Minh Lãng một phen, lộ ra vài phần chán ghét không hề có chút che giấu nào.
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Tử Diệu Trúc, không chút khách khí quở trách: "Là một đệ tử cấp cao nhất của Diêu Sơn Kiếm tông, lại ôm ôm ấp ấp với một nam tử khác trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"
"Ồ ồ ồ, là ngươi à, Diệp Dương công công." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi gọi ta là gì!" Diệp Dương tức giận nói.
"Sư ca, sư ca, ngưng..." Tử Diệu Trúc thấy bầu không khí giữa hai người có chút không ổn liền vội vàng tiến lên chắn giữa hai người.
Ánh mắt của cả đám đệ tử Diêu Sơn Kiếm tông đều nhìn về phía bọn họ, có vài tên đệ tử còn nhỏ tuổi lập tức bắt đầu nghe ngóng xem Diệp Dương kiếm thủ phía bọn họ rốt cuộc có ân oán gì với Chúc Minh Lãng, vì sao vừa nhìn thấy mặt mùi thuốc súng đã nồng nặc thế rồi?
"Các ngươi có biết Chúc Tuyết Ngân sư tôn không?"
"Đương nhiên biết, đương nhiên biết, người là tấm gương sáng của của chúng ta mà!"
"Năm đó Diệp Dương kiếm thủ cũng là người nổi bật trong Diêu Sơn Kiếm tông chúng ta, trước đây người có thể so sánh với Chúc Tuyết Ngân sư tôn cũng chỉ có Diệp Dương kiếm thủ mà thôi. Nghe nói Diệp Dương kiếm thủ cũng nảy sinh lòng hảo cảm với Chúc Tuyết Ngân sư tôn nhưng sau nhiều lần bị cự tuyệt, Diệp Dương vì ảo não nên đã lựa chọn tự cung để một lòng hướng về kiếm đạo." vài vị kiếm sư quan tâm đến mấy chuyện bát quái lập tức nhỏ giọng nói.
Tự cung???
Một kiếm thủ không có năng lực nam nhân??
Thảo nào sắc mặt hắn lúc nào cũng âm trầm, trắng bệch, hơn nữa trong khí chất uy vũ còn lộ ra vài phần ôn nhu cổ quái!
"Nhưng thế thì có liên quan gì đến Chúc Minh Lãng sư huynh?" một gã kiếm sư khó hiểu hỏi.
"Khà khà, tự các ngươi đoán thử xem, tự đoán thử xem nào."
"Chúc Minh Lãng sư huynh vẫn thường cùng tập kiếm trong rừng với Chúc Tuyết Ngân sư tôn, hai người bọn họ là thầy trò, lại là cô cháu nhưng mà Diệp Dương kiếm thủ chắc sẽ không vì không tìm được bạn đời mà giận lây sang Chúc Minh Lãng sư huynh chứ..."
"Ai nha, ta hiểu rồi!"
"Ngươi hiểu cái gì??"
"Quan hệ của bọn họ chắc hẳn đã vượt qua tình thầy trò, tình cô cháu!"
"Khủng bố như vậy sao!!"
"Tuyết Ngân sư tôn và Minh Lãng sư huynh là quan hệ cô cháu ruột sao?" một vị nữ kiếm sư vội vội vàng vàng nói.
"Hình như không phải."
"A! Thật đáng tiếc nha." nữ kiếm sư thở dài một hơi.
"????" chúng kiếm sư đưa ánh mắt về phía nữ kiếm sư kia.
Nữ kiếm sư kia thì che mặt mà chạy.
Việc Diệp Dương tự cung chính là một việc tư mật ở Dao Sơn kiếm tông.
Trên thực tế, quả thực khi còn trẻ Diệp Dương từng làm qua một việc ngu xuẩn như vậy nhưng chẳng qua là tự cung không thành mà thôi.
Sắc mặt tái nhợt bây giờ của hắn chẳng qua là vì hồi đó có làm tổn thương đến thận một chút thôi!
Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng chẳng có ai nhắc tới nữa, ai mà biết được vì một câu "Diệp Dương công công" của Chúc Minh Lãng mà những lời dèm pha năm đó lại bị bại lộ dưới ánh mặt trời.
Hắn không có tự cung!!
Hắn vẫn là nam nhân!
"Ta không muốn tính toán với một tên phế vật ngay cả kiếm cũng cầm không nổi như ngươi, trong tương lai khi ta đứng trên đỉnh cao kiếm đạo thì ngươi vẫn chỉ là một tên phế vật không hơn không kém!" lúc nói đến đây, Diệp Dương giáng một chưởng lên thân một con ngưu thú chở đồ đi bên cạnh.
Trên người con Ngưu thú đó có một con ruồi trâu đang lẩn trốn, sau khi Diệp Dương đưa tay đập chết nó thì trên tay còn vương ít máu, Diệp Dương rút ra một cái khăn trắng, ưu nhã chùi thi hài con ruồi trâu trên tay đi.
"Thận của ta tốt hơn ngươi nhiều." Chúc Minh Lãng vừa cười vừa nói.
Những lời này khiến Diệp Dương đang lau chùi vết máu trên tay cảm thấy khó chịu vô cùng, con ruồi trâu vốn đã chết từ lâu lại bị hắn xem như là thế thân của Chúc Minh Lãng mà bóp nát một lần nữa!
"Đỉnh cao kiếm đạo, có đủ mọi thứ. Lần liên hợp xuất chinh này, có vài người đã định trước là lâu la nhưng có vài người đã định sẵn một tương lai huy quang trước mắt." Diệp Dương cũng không muốn đấu khấu với Chúc Minh Lãng nữa, nói xong câu đó, hắn vẫn dùng ánh mắt chán ghét như cũ mà nhìn Chúc Minh Lãng.
Không có ai thích bị ánh mắt như vậy nhìn trúng, Chúc Minh Lãng cũng không ngoại lệ.
Tên Diệp Dương này, nói trắng ra thì cũng chẳng khác gì với tên nhị đại Bồ Thế Minh kia, nhưng bản chất của hắn lại không giống Bồ Thế Minh.
Diệp Dương tâm cao khí ngạo, thậm chí trước đây hắn hoàn toàn không để Chúc Minh Lãng một người cùng lứa tuổi với hắn mà đã tung hoành trong giới kiếm đạo vào mắt.
Hắn có thiên phú kinh người, ngộ tính trác tuyệt, sớm đã được phong làm kiếm thủ của Dao Sơn Kiếm tông, địa vị không thua gì một vị chưởng môn.
Hắn hy vọng Chúc Tuyết Ngân có thể là người bầu bạn trên con đường tu hành với hắn, hắn thấy đây cũng là một chuyện sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng sau khi bị Chúc Tuyết Ngân lạnh lùng cự tuyệt, Diệp Dương vì tức giận tột độ mà muốn chặt đứt tình dục, chuyên tâm vào kiếm đạo.
Còn Bồ Thế Minh là một tên tiểu nhân âm hiểm, có thể không tiếc bất cứ giá nào để quét sạch mọi vật cản đối với hắn.
Diệp Dương cũng miễn cưỡng được coi là một quân tử kiếm đạo, hắn khinh thường thủ đoạn hèn hạ, nhưng nếu có cơ hội đường đường chính chính dẫm Chúc Minh Lãng một cước thì hắn chắc hẳn sẽ là người dẫm mạnh nhất!
Trước đây, Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy giữa mình và Chúc Tuyết Ngân không có vấn đề gì.
Thái độ của những tên ái mộ Chúc Tuyết Ngân đối với mình, Chúc Minh Lãng cũng hiểu rõ, cách Chúc Tuyết Ngân đối xử với mình và với người khác là khác nhau một trời một vực.
Nói một cách đơn giản thì, lúc nàng đối mặt với người khác thì chẳng khác gì như đối mặt với đám cây cỏ bình thường cả, nhưng khi đối mặt với mình thì, ừ, là một con người.
Bản tính của con người chính là như vậy.
Khi đứng trước mặt tiên nữ mọi người đều như đám cỏ cây bình thường, nội tâm trong vắt thanh tịnh, thế nhưng khi tiên nữ ưu tiên cho một cây nào đó thêm ít nước, che chở nhiều hơn một chút thì đám cây cỏ khác sẽ không vui!
Chung quy cũng là do Chúc Tuyết Ngân quá không xem người khác ra gì rồi, chỉ có mình là được đối xử khác chút thế nên mới khơi nguồn lên sự đố kị ngờ vực vô căn cứ như vậy.
Mối quan hệ tỷ đệ, cô cháu, thầy trò thuần khiết như vậy lại bị những người này biến tấu thành cái dạng gì rồi đây!
Bắt đầu tiến vào núi.
Thấp tuyệt lĩnh đã mang lại không ít khó khăn cho đội hành quân, giống như vài con Ngưu thú chuyên chở quân nhu, trên cơ bản chỉ có thể chầm chậm đi theo phía sau mà thôi.
Vượt qua thấp tuyệt lĩnh, lúc tiến vào cao tuyệt lĩnh thì giá lạnh đột kích, phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy một vùng núi tuyết mênh mang.
Trên cao sơn lĩnh, cây cỏ thưa thớt, không khí loãng dần, không phải là Cực Đình và Ly Xuyên không muốn suất thêm nhiều binh đi thảo phạt cái Tuyệt Lĩnh thành bang này mà là do những binh sĩ thông thường phỏng chừng là còn chưa đến được Tuyệt Lĩnh thành bang đã bị dày vò đến sống dở chết dở rồi!
Có một đội Cự long phi bay phía trước, phụ trách quét sạch những chướng ngại đối với cuộc hành quân, nhất là đám yêu thú ma vật sống trong tuyệt lĩnh này.
Hoàng hôm chiều hôm ấy, Chúc Minh Lãng cùng thủ lĩnh các đại thế lực mỗi bên ngồi trong doanh trướng mới được tạm dựng lên, Lê Vân Tư đang tường thuật một cách đơn giản những uy hiếp xảy ra trong ba ngày qua, sắc mặt Hoàng Võ Hầu đã khó coi đến cực điểm.
Ánh mắt Hoàng Võ Hầu đảo quanh mọi người, trầm giọng nói:" Cự Phi long tướng bách phu, người và rồng không có một ai sống sót trở lại!"
Tất cả mọi người trong doanh trướng đều lộ ra vẻ sợ hãi!
Cự long phi tướng, ý là cưỡi cự long mà chiến, cả một trăm con cự long và tướng sĩ bên phía bọn họ, nói không thấy là không thấy nữa??