WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Mục Long Sư

Chương 603: Mạng ngươi thuộc về ta

Chương 603: Mạng ngươi thuộc về ta




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Vì vậy chiến trường trên không được chia làm ba tầng.

Một tầng ở vị trí cao nhất, Thương Loan Thanh Hoàng Long tựa như vua rồng một mình độc chiếm vương vị, nó cao ngạo nghênh đón từng đợt tấn công trên không và cũng thong thả diệt sạch từng đợt tấn công đó.

Tầng thứ hai ở giữa không trung là đám phi long Ly Xuyên được Thương Loan Thanh Hoàng Thanh Long cho phép bay đến độ cao này, dưới sự che chở của Thương Loan Hoàng Thanh Long, bọn chúng chiếm cứ một vị trí cao trên không, có thể tùy ý tiến hành cuộc tiến công từ trên cao đối với đám thần điểu ở tầng không thấp hơn và đám Cự lĩnh dưới mặt đất.

Tầng thứ ba, tầng trời thấp nằm ở khoảng không phía trên tòa Tuyệt Lĩnh thành bang, nơi không chạm tới tầng mây nhưng cũng không tiếp giáp với mặt đất, cũng là nơi diễn ra trận chém giết kịch liệt của nhóm long thú, người tu hành biết phi hành và đại quân thần điểu.

Còn về trận chém giết trên mặt đất thì càng thảm thiết hơn, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó phân thắng bại.

Lúc Chúc Minh Lãng bay xuyên qua các tầng chém giết thì có mấy tên tu hành bên Tuyệt Lĩnh thàng bang không có mắt nhìn, bọn họ thấy Chúc Minh Lãng phi hành về phía sau thành thì đương nhiên là không để hắn qua.

Máu tươi tuôn trào, những người tu hành Tuyệt Lĩnh thành bang ngã trong vũng máu, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tắt thở nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

Một tên quân sĩ trong số đó còn chưa kịp huyễn hóa thành Cự lĩnh thì đã bị chém chết, hắn nghẹo đầu nhìn chiến hữu của mình, mà vị chiến hữu kia cũng vô cùng ngạc nhiên.

"Đã nói với ngươi... hắn là chủ nhân của con Thanh Long kia mà."

Rất nhanh sau đó, đám quân lính cũng tắt thở.

Mặc dù việc sống chết trên chiến trường rất khó để tự chi phối được, thế nhưng những hành vi tự tìm đường chết như thế này, tránh được thì vẫn nên tránh đi thì hơn.



Chúc Minh Lãng bay thẳng về phía sau thành, nơi đó có rất nhiều pho tượng to như lầu các sừng sững đứng đó.

Thấy trên những pho tượng đó có mấy bóng người, Chúc Minh Lãng bèn dùng linh thức dò xét một phen thì phát hiện tu vi của mấy người này đều không thấp, hiển nhiên là còn rất nhiều cường giả trong Tuyệt Lĩnh thành bang vẫn chưa xuất thủ.

Thân ảnh của họ chuyển động không ngừng nhưng lại không ra tay với Chúc Minh Lãng, chắc hẳn là còn có chỉ thị khác cần làm.

Chúc Minh Lãng cũng không để ý đến bọn họ, dù sao một chiến dịch có quy mô lớn như vậy thì cho dù là người sở hữu ba con long vương như Chúc Minh Lãng cũng chỉ có thể tận lực bảo vệ được một nhóm người có hạn mà thôi.

Trên một pho tượng cao chót vót, có một nam tử đội nón rộng vành màu đen đứng đó, hắn đang phát ra những tiếng cười nghe như tiếng quạ đen kêu.

Cánh tay hắn trang bị móc sắt sắc nhọn như mũi câu.

Trong hốc mắt của hắn không có con ngươi, xung quanh là chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ, trông giống như là từng bị người khác móc mất hai mắt.

Chỉ có điều dường như hắn vẫn có thể nhìn thấy được mọi vật, hắn dùng biểu tình quỷ dị đáng sợ đó mà "nhìn chằm chằm" vào đội ngũ tập kích.

Lúc này, đội ngũ tập kích cũng bị đám tướng sĩ Ma Nha bao vây, những tướng sĩ Ma Nha này có đến hơn bốn ngàn người, tựa hồ như đám quân đó đang ở đây chờ bọn họ đến vậy, mặc dù đội ngũ tập kích đã đi vòng rất xa nhưng cuối cùng vẫn bị nhóm người này chặn đường.

"Cái được gọi là đại thế lực chỉ do đám phàm phu tục tử, tu vi không cao, bản lĩnh tầm thường, phẩm chất long thú không cao này hợp thành thôi sao, phái ta đến đối phó với các ngươi thật là không thú vị gì cả, ta đáng lẽ nên có mặt trên chiến trường chỗ tường thành, tự mình móc cặp mắt xinh đẹp của tên thống lĩnh đại quân Ly Xuyên xuống mới đúng!" Bành Hổ, một trong tứ hùng cười một cách gian tà.

Hắn rõ ràng không có mắt nhưng vẫn làm ra vẻ như đang quan sát mọi người.

Hắn nặng nề hít vào một hơi cuối cùng thì "ánh mắt" hắn dừng lại trên người đám nữ tử tu hành bao gồm cả Nam Linh Sa và Tử Diệu Trúc.

"Mùi thơm cơ thể thật hoàn mỹ, nhất định là một vị mỹ nhân tuyệt thế a!?" Trong lúc tên Bành Hổ nói ra những lời khiến người người chán ghét này thì bàn tay đầy móc vuốt của hắn cũng hạ xuống trên thân của một người trước mặt.

Đó là một tên Mục long sư của Tử Tông Lâm, rồng của hắn đã chết ngay dưới chân pho tượng, bụng ngực rách toác, mà bản thân hắn cũng bị tứ hùng Bành Hổ bắt được, còn bị mổ bụng trước sự chứng kiến của bao người.

Một cái chết từ từ thì sẽ phải chịu nhiều đau đớn hơn, tên Bành Hổ này tựa như một tên rất thích thú với việc giày vò khi giết người, hắn tựa như một con báo tàn ác đang vờn quanh những con cừu con thỏ nhỏ bé.

Ma Nha tướng sĩ vây công đội ngũ tập kích, Bành Hổ thì tiến hành giày vò tinh thần mọi người, thỉnh thoảng lại xuất ra mấy chiêu quỷ dị, giết chết mấy người có thực lực không tầm thường trong đội ngũ.

Vương Bắc Du của Tử Tông Lâm cũng mấy lần muốn ra tay bắt tên đầu lĩnh trước, nhưng mấy tên Ma Nha tướng sĩ này cũng không phải dạng đầu đường xó chợ gì, hắn và cả Tử long của hắn cũng khó mà thoát khỏi sự vây đánh của mấy tên ma sĩ này.

"Nam hùng, nữ nhân kia là người của Nam thị." Hai tròng mắt của Đỗ Dương đột nhiên trở nên sắc bén.

"Nam thị Ly Xuyên sao, chính là ả thiết kế bẫy giết đặc sứ của chúng ta, sau đó lại còn hại đứa con trai thứ tư của Đỗ gia các ngươi chết thảm, Nam Linh Sa sao?" Nam Hùng Bành Hổ nhếch nhếch khóe môi, có chút bất ngờ nói.

"Haiz, chính là ả tiện nhân này, nàng ta hợp lực cùng Lê Vân Tư đùa giỡn chúng ta, còn giết hết mấy tên lính ngầm chúng ta gài vào Tổ Long Thành bang nữa, nếu không Ly Xuyên sớm đã rơi vào tay chúng ta rồi, nhờ vào sức mạnh của Tây Nhai và hư vô chi sương, đám chó Cực Đình kia đừng mơ mà có thể bước vào đây tranh đoạt với chúng ta!" Đỗ Dương vô cùng tức giận nói.

Đỗ Dương chính là chủ nhân của Tông Cung.

Sau khi Bồ Thế Minh và Chúc Tuyết Ngân tiêu diệt Tông Cung thì hắn cũng trốn chạy trở về Tuyệt Lĩnh thành bang.

Tứ hùng được thiết lập trong Tông Cung thực chất là bắt chước từ Tuyệt Lĩnh thành bang.

Trong Tuyệt Lĩnh thành bang có song sát, tứ hùng, bát lão, thập lục chiến khôi, lúc đó Tông Cung cũng bắt chước theo bọn họ, chỉ là bát lão, tứ hùng và song sát trong Tông Cung thì đương nhiên không thể nào so được với trong Tuyệt Lĩnh thành bang, nhất là sau khi được ân điển.

"Vậy thì, đôi tròng mắt xinh đẹp của nàng ta sẽ thuộc về ta, phần còn lại đều thuộc về ngươi." Nam hùng Bành Hổ nở nụ cười.

Nghe được câu nói này, Đỗ Dương cũng nở nụ cười.

Mặc dù thiếu đi một đôi mắt quả thật có chút ảnh hưởng đến dung nhan mê người này, nhưng cũng may những chỗ khác vẫn đủ mê người như cũ.

Theo như lời đồn thì Nam Linh Sa và Lê Vân Tư là chị em ruột thịt.

Nếu bắt được nàng ta thì chẳng phải là...

Nụ cười bỉ ổi trên mặt Đỗ Dương đã thể hiện hết thảy những suy nghĩ miên man bất định trong lòng hắn.

Sau khi nhận được ân điển thì Đỗ Dương hắn cũng không còn như xưa nữa rồi!

"Trước đó thì mạng của hai người các ngươi sẽ thuộc về ta." Đột nhiên giọng nói của một nam tử bất ngờ truyền đến từ phía sau.

Chủ nhân của giọng nói này cách bọn họ rất gần thế nhưng điều đáng sợ nhất là bọn họ lại hoàn toàn không hay biết gì cả.

Đỗ Dương nghiêng đầu qua nhìn thì thấy một tên đang đạp kiếm, vẻ mặt nhàn hạ đứng đó nhưng trong đôi mắt hắn lại ánh lên tia sáng khiến người khác phải nâng cao cảnh giác, tựa như giết chết hai người họ đối với hắn chỉ là một chuyện rất dễ dàng!

"Mặc dù số người có thể giết được ta trên lục địa này không phải là ít nhưng ngươi thì còn lâu mới đạt đến trình độ đó." Biểu tình của Nam Hùng Bành Hổ lộ ra vài phần hứng thú.

Từ khí tức có thể nhận thấy, đối phương là một cường giả không thua kém gì mình.

"Ngươi là người phương nào???" Đôi mắt của Đỗ Dương gắt gao nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng.

"Con trai ngươi tên là Đỗ Thành?" Chúc Minh Lãng mở miệng hỏi.

Đỗ Dương không trả lời.

"Ngươi trách nhầm Nam Linh Sa rồi, con trai ngươi Đỗ Thành là bị ta làm thịt đấy, ngươi nhìn bộ xiêm y này xem, trông có quen mắt không?" Chúc Minh Lãng vừa nói vừa cố tình lấy mị ảnh chi y ra.

Nhất thời cả khuôn mặt Đỗ Dương trở nên đỏ bừng bừng do tức giận quá độ!

Mị ảnh chi y.

Cái áo này chính là thứ mà Chúc Minh Lãng lấy được khi đánh bại Tứ thiếu chủ Đỗ Thành của Tông Cung.

Bảo sao mà Tông Cung lại có thể có được bảo vật nhường này, ngay cả Chúc môn cũng không thể tạo ra loại áo bào có năng lực kỳ lạ như vậy, thì ra là đằng sau còn có lai lịch a!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.