Hắc sát Ngũ Loan nhận đủ bảy kiếm, một kiếm cũng không tránh né.
Trên người hắn xuất hiện bảy vệt kiếm bắt mắt, vết thương to lớn đến mức làm lộ ra đoạn xương trắng sau lớp da của hắn, điều khiến người ta càng thêm sợ hãi là, phần xương đầu của hắn cư nhiên có màu đen, hơn nữa nhìn qua miệng vết thương thì mơ hồ có thể thấy, xương của hắn cũng đang ngọ nguậy không ngừng!
Chúc Minh Lãng đứng tại chỗ điều tức, liên tục xuất kiếm khiến cánh tay có chút đau nhức, hơn nữa khí tức đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Đối thủ vô cùng cổ quái tà dị, Chúc Minh Lãng tin chắc rằng cho dù mình có dùng chiêu bạt kiếm chu khôn chém người hắn thành hai mảnh thì địa ma chi hoàng vẫn có thể nhanh chóng vá hai phần cơ thể của hắn lại.
Bắc Hùng ma hóa vốn bị mình chặt ngang nằm trên đất, lúc này hắn bỗng nhiên bò dậy, đám địa ma khâu đáng ghét kia hóa thành kinh mạch, xương cốt của hắn, vá hai phần thân thể của hắn lại.
Thương Loan Thanh Hoàng Long và Thiên Sát Long đang hợp lực đối phó với hắn, không phải là do thực lực của hai con long vương không bằng một mình tên Bắc Hùng này mà là tên Bắc Hùng này cho dù có bị thương nặng đến cỡ nào cũng có thể tiếp tục đứng lên...
Địa ma mới là vấn đề then chốt.
Nếu không giết chết được địa ma thì chúng nó vẫn có thể tiếp tục thay đổi ký chủ, bất tử bất diệt!
Chúc Minh Lãng bình tâm suy nghĩ, hắn phải dùng một kiếm giết chết địa ma hoàng như vậy thì hắc sát Ngũ Loan mới có thể chết hẳn được.
"Xèo xèo xèo xèo."
Bên tai truyền đến tiếng huyên náo, trong lúc Chúc Minh Lãng đang quan sát hắc sát Ngũ Loan thì vô số con tà dơi đã bay về phía hắn đang đứng, trong số bọn chúng có con hình thể khá lớn, hẳn đã lột xác trở thành tà dơi ma long chân chính, hàm răng sắc nhọn lộ ra bên ngoài, đang đợi thời cơ gặn nhắm con mồi.
Vì có sự tồn tại của hắc vụ tà khí nên khiến cho tầm nhìn của Chúc Minh Lãng bị hạn chế rõ rệt, thế nên khi đám tà dơi long này bay tới, Chúc Minh Lãng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ của hắc sát Ngũ Loan mà thôi.
Thân ảnh của hắc sát Ngũ Loan bắt đầu trở nên cổ quái, trong quá trình Chúc Minh Lãng chém giết với bầy tà dơi long thì mơ hồ trông thấy những đoạn xương lộ ra ngoài miệng vết thương của hắc sát Ngũ Loan đang sinh trưởng mọc ra bên ngoài.
Bốn cái móng vuốt to lớn mọc ra từ sau lưng hắc sát Ngũ Loan, mà dáng dấp vốn còn được coi là người của hắc sát Ngũ Loan trong nháy mắt đã hoàn toàn trở thành ma vật, trông như người bò cạp vậy!
Thân thể hắn vẫn đang xảy ra một vài biến hóa kinh khủng nhưng lúc này đây Chúc Minh Lãng không có cách nào để xuất kiếm ngăn cản hắn, đám tà dơi long đông đúc bức hắn lui từng bước về sau, hình như là muốn tranh thủ chút thời gian cho hắc sát Ngũ Loan hoàn thành lần ma hóa này.
"Minh Lãng, đến gần ta đi." Thanh âm của Lê Vân Tư từ phía sau truyền tới.
Chúc Minh Lãng không nghĩ nhiều mà lập tức lui về phía sau.
Trong làn sương mù, Chúc Minh Lãng trông thấy dáng người yểu điệu thướt tha của Lê Vân Tư, tựa như thuở ban đầu khi hắn bước vào Vĩnh Cửu thành, trông thấy bức tượng nữ võ thần làm bằng ngọc trắng ấy, khiến cho người ta có cảm giác chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám lại gần.
Khi Chúc Minh Lãng đến gần Lê Vân Tư, hắn kinh ngạc không biết sau lưng Lê Vân Tư từ lúc nào đã hiện lên một dải ngân hà chấn động cùng cực như vậy, tinh hà kia là do trường kiếm trong tay Lê Vân Tư biến thành, mỗi một chuôi kiếm đều phát ra ánh sáng, mặc dù cả vùng này đã bị tử khí bao trùm cũng không thể nào khỏa lấp được nguồn ánh sáng ấy.
Kiếm hóa ngàn vì sao, thiên hà hội tụ đủ ánh sáng, nương theo động tác vung kiếm của Lê Vân Tư, thoáng chốc kiếm tinh thiên hà tạt ngang đại địa, nhắm thẳng về phía đám tà dơi long tính bằng đơn vị hàng nghìn và cả tên hắc sát Ngũ Loan kia!
Mỹ lệ mà đồ sộ, Lê Vân Tư lúc này trông tựa như một vị dạ kiếm tiên, toàn bộ đám yêu ma bị phi tinh kiếm giết chết trong tích tắc, trên cơ bản không có con nào có thể may mắn sống sót!
Chúc Minh Lãng đã từng nghĩ Lê Vân Tư là một kiếm sư, nhưng sau khi nhìn Lê Vân Tư thi triển chiêu kiếm tinh ngân hà ở khoảng cách gần thì Chúc Minh Lãng mới phát hiện năng lực thần phàm chủ yếu của nàng không phải từ kiếm trong tay mà là ý niệm của nàng!
Kiếm chẳng qua là một vật trung gian ưu tú, sức mạnh ý niệm của nàng không chỉ có thể điều khiển tất cả binh khí mà còn có thể ngưng tụ thành bất kỳ loại vũ khí nào.
Hàng ngàn hàng vạn tinh mang duệ kiếm này đều là do niệm lực của nàng hóa thành!
Thảo nào nàng du tẩu trên chiến trường lại thuận tiện đến thế, loại năng lực này của nàng có thể phát huy được sức mạnh cực hạn khi dùng trên chiến trường.
Nếu tu vi cao thêm chút nữa, một mình Lê Vân Tư có thể đối chọi với cả trăm vạn hùng sư!
"Ngũ Mân gọi những con tà dơi long này ra hẳn là để che giấu điều gì đó." Lê Vân Tư nói với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng hướng ánh mắt về một phía khác, nhìn thấy hồng sát Ngũ Mân đã xuất hiện ở chiến trường, nàng ta chính là người đã gọi những con tà dơi long này đến.
Năng lực của Ngũ Mân là thần điểu vu thuật của Ẩn đảo sương mù, nói cách khác thì ngay từ ban đầu Ẩn đảo sương mù chính là thế lực của Tuyệt Lĩnh thành bang, nhìn thì như bọn họ đã cắt đứt với Ly Xuyên thế nhưng họ sớm đã vây khốn Ly Xuyên từ nam đến bắc, nếu không phải Cực Đình đại lục đột nhiên xuất hiện thì sợ là Lê Vân Tư cũng khó thoát khỏi sự thao túng của bọn họ!
"Ừm, nói vậy thì trong lần biến hóa ban nãy, nhược điểm của hắn đã bộc lộ ra." Chúc Minh Lãng gật đầu.
Hồng sát Ngũ Mân cố ý xuất thủ vào lúc này, hiển nhiên là không muốn Chúc Minh Lãng trông thấy địa ma hoàng làm thế nào để có thể tiếp quản thân thể của hắc sát Ngũ Loan kia.
Lúc này hắc sát Ngũ Loan đã không còn hình dạng của một con người nữa rồi.
Cộng sinh cùng tồn tại, lúc trước hắc sát Ngũ Loan chiếm vị trị chủ động, địa ma hoàng bất quá chỉ tặng thân thể hắn chút thần phàm tà lực mà thôi, khiến thực lực của hắn tăng lên, nhưng sau khi phát hiện chỉ có như vậy thì vẫn không phải là đối thủ của Chúc Minh Lãng, hơn nữa còn bị Chúc Minh Lãng đánh trọng thương thế này, nên địa ma hoàng nóng nảy mới bắt đầu tự nó tiếp quản!
Tà cốt của địa ma hoàng mọc ra từ miệng vết thương của hắc sát Ngũ Loan, hóa thành bốn cái móng vuốt dữ tợn...
Điều này khiến hắc sát Ngũ Loan trông như một con bò cạp có hình người vậy!
Địa ma hoàng có đuôi, đuôi của nó trông như một con rết.
Nó còn có cả chi trước, đó chính là cánh tay tà giáo lúc trước của hắc sát Ngũ Loan, hai cánh tay nhân loại của hắc sát Ngũ Loan đã bị chính hắn chặt đứt, thay vào đó là hai cánh tay tà giáo cường tráng.
"Trả lại con cho ta!!"
"Tên nhân loại hèn mọn kia!!"
Địa ma hoàng mượn giọng nói loài người của hắc sát Ngũ Loan, thanh âm mang theo sự rít gào!!
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua quân lũy sơn, mảnh thân thể nát vụn và máu đen vung vãi khắp nơi.
Bạt kiếm chu khôn quả thực đã giết sạch địa ma khâu của cả ngọn núi này, thì ra chúng nó đều do con địa ma hoàng này sinh ra, nhưng mà vấn đề là sao con địa ma hoàng này hoàn thành được công trình sinh sản lớn đến thế này chứ, mà đối tượng cùng sinh sôi nảy nở với nó không phải là ký chủ Ngũ Loan này chứ?
Ngẫm lại thật ghê tởm mà.
Làm người thì không muốn, cứ muốn hiến thân cho tà vật, mà cho dù có hiến thân tà vật thì tốt xấu gì cũng chọn loại tà vật nào có ngoại hình xinh đẹp tươi vui như Nữ Oa long ấy, tìm một con trông như rắn rết thế kia thì làm gì có can đảm mà hành sự chứ??
Chúc Minh Lãng lại là một nam tử có tấm lòng ôn nhu trên thế gian, rất ít khi động sát tâm, đây là lần đầu tiên từ khi trông thấy ngoại hình của một sinh vật mà hắn lại nảy sinh cảm giác chán ghét và ý niệm giết chóc mãnh liệt đến thế.
"Loại sinh vật như ngươi, thế gian tồn tại bao nhiêu thì ta giết bấy nhiếu!!" Chúc Minh Lãng giơ tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng ban tay hắn, thanh kiếm tựa như một tia sét mạnh mẽ!!
"Keng!" Địa ma hoàng nâng cánh tay tà giáo của mình lên, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để đỡ được chiêu phi kiếm kiếm thước này.
Tuy là uy lực của phi kiếm kiếm thước không tính là mạnh, thế nhưng tốc độ tuyệt đối là thuộc hàng đầu.
Địa ma hoàng đỡ một cách đơn giản như vậy, cho thấy rằng sau khi tà vật tiếp quản thân thể Ngũ Loan, thực lực của hắn không chỉ tăng lên một bậc mà thôi!
"Sợ rằng nó đã đạt đến vương cấp thượng vị rồi..." Lê Vân Tư nói.
Chúc Minh Lãng gật đầu, đạt đến đỉnh vị vương cấp, cách biệt tu vi ngày càng rõ ràng, nếu như đối kháng chính diện, trên cơ bản sẽ bị nghiền ép.
Tu vi không đủ thì chỉ có thể dùng cảnh giới và trí tuệ bổ khuyết, lúc Chúc Minh Lãng còn ở đỉnh vị quân cấp đã có thể chém đứt cánh tay của một tên vương cấp, huống hồ gì chỉ chênh một giai vị mà thôi, có gì mà phải sợ hãi chứ!
Không khiêu chiến vượt cấp thì thực có lỗi với kiếm tỉnh quý báu này của mình!
"Yên tâm, mặc dù tu vi của vi phu không cao, nhưng xét về kiếm cảnh thì có thể sánh ngang với thần minh!" Chúc Minh Lãng nở nụ cười, đôi mắt lóe sáng rực rỡ!
Mặc dù nụ cười ấy của Chúc Minh Lãng đang hướng về phía nàng, thế nhưng Lê Vân Tư vẫn không nhịn được mà dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cũng không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra mà dám nói thế, hơn nữa còn tự xưng với nàng là vi phu.
Lúc mới quen, hắn cũng không phải như thế này.
Chúc Minh Lãng phát hiện Lê Vân Tư không để ý đến mình thế nên cũng từ từ thu hồi nụ cười phi thường đẹp trai ấy lại.
Xem ra chỉ có dùng thực lực chân chính mới có thể đánh động đến Lê Vân Tư rồi.
"Là đám Vu long." Lê Vân Tư tựa hồ như nghe được gì đó, kiếm trong tay nàng bất chợt tản ra, hóa thành từng sợi chỉ bạc mang sức mạnh kinh người, thiên nữ tát hoa tỏa khắp bốn phương tám hướng!
Sức quan sát của Chúc Minh Lãng không nhạy bén như Lê Vân Tư, qua một lúc hắn mới nhìn thấy xung quanh lớp sương mù màu đen, một đám Vu long với số lượng lớn xuất hiện, hình thể đám Vu long này không lớn, chỉ như mấy con chim ưng bình thường, thế nhưng lại hung hãn tàn nhẫn vô cùng.
Những tia kiếm mà Lê Vân Tư phóng ra không hề nhắm vào đám Vu long mà là dệt thành một vòm tinh tú màu ngân bạc xung quanh chính mình và Chúc Minh Lãng!
"Tinh tú khuê mộc lang!"
Lấy kiếm ti làm trận dệt nên tinh tú, mà ngay lúc Lê Vân Tư đọc lên cái tên tinh tú này, thì có thể trông thấy từng sợi ngân sắc đột nhiên hóa thành màu đỏ tươi, ngay khoảnh khắc Lê Vân Tư kéo kiếm huyền, kiếm quang dùng tốc độ và tần suất khó tin dệt nên một bức tinh tú đồ trên trời cao, mà đám Vu long đang bay tới kia cũng nhanh chóng bị cắt thành những cục thịt đẫm máu!!
Vố số khối máu rơi xuống, cả đoàn Vu long đều thiệt mạng dưới bức tinh tú đồ này, nếu so sánh thất tinh kiếm trong kiếm pháp của Chúc Minh Lãng với tinh tú kiếm này, tạm thời chưa xét đến uy lực mà chỉ tính khí thế thôi thì đã kém không biết bao nhiêu lần rồi!
Xét về cảnh giới...
Thì hẳn cũng cao hơn nhiều so với tu vi chân chính của Lê Vân Tư!
Lúc đám Vu long kéo tới đánh thì một cỗ tử khí tựa biển gầm cũng ùn ùn kéo tới, Chúc Minh Lãng biết đó là địa ma chi hoàng, chỉ có tà tôn ma vật mới có khí thế nhường này.
Chúc Minh Lãng bảo hộ Lê Vân Tư ở sau lưng.
Xét về tu vi, hiện Lê Vân Tư vẫn chưa đủ cao nếu bị địa ma hoàng áp sát, sợ là Lê Vân Tư cũng khó mà chịu được một kích toàn lực của địa ma hoàng.
"Kiếm vẫn kiếm pháp chiêu thứ mười sáu!"
Hấp khí nồng đậm, Chúc Minh Lãng cảm nhận được huyết dịch cả người giờ phút này như đang sục sôi cả lên, mà hỏa văn hòa hợp cùng Kiếm Linh Long kia tựa như được phủ thêm một tầng mạ vàng!
Điểm tinh túy nhất của Diêu Sơn kiếm tông là kiếm ý, chính là vẫn kiếm pháp này.
Tổng cộng mười bảy kiếm.
Toàn bộ Diêu Sơn kiếm tông, số người có thể thi triển được sau mười hai kiếm đã chẳng có mấy ai.
Theo lời đồn đãi thì chiêu kiếm thứ mười bảy có thể giết thần!
Một kiếm cuối cùng này, cho đến nay Chúc Minh Lãng vẫn chưa tìm hiểu được, thế nhưng chiêu thứ mười sáu, sát tiên...
Trước lúc đạt đến vương cấp, Chúc Minh Lãng không dám thử, thân xác không chịu nổi sức mạnh khổng lồ ấy, nhưng bây giờ có kiếm tỉnh do Kiếm Linh Long giao phó, Chúc Minh Lãng cảm thấy có thể thử một lần!!