Khí tức của Tinh linh Huỳnh Long còn đang mạnh lên.
Nó đang không ngừng hấp thu linh năng ẩn chứa trong cả tòa núi này, mấy cái giai đoạn trưởng thành ở trên người nó dường như trôi qua nhanh chóng kinh liệt, thân thể của nó đang phát sinh biến hóa trưởng thành liên tục!
Cuối cùng, tu vi của tinh linh long ngừng lại tại chuẩn vị Vương cấp!
Không cần phi thăng Độ Kiếp.
Tiểu Huỳnh Linh trực tiếp hóa rồng, mà lại tiến hóa trực tiếp đến cấp bậc Long Vương! !
Chúc Minh Lãng rất là kinh hãi.
Hắn biết tiềm chất của Tiểu Huỳnh Linh rất cao, cũng không ngờ lại cao đến loại tình trạng này đi.
Vừa hóa rồng lập tức trở thành Long Vương? ?
Thiên tuyển chi long sao! !
"Ảnh hưởng mà Giới Long môn mang tới thật đúng là không nhỏ, để một chút sinh linh nguyên bản vốn có thiên phú dị bẩm nhanh chóng tăng lên đạt tới cảnh giới bọn chúng vốn phải may mắn mới có thể đạt tới." Lúc này, Cẩm Lý tiên sinh bay ra, lườm mắt cá nhìn chằm chằm Tiểu Huỳnh Linh.
Chuyện Tiểu Huỳnh Linh trực tiếp hóa thân thành Long Vương, Cẩm Lý tiên sinh không thấy có chút nào kỳ quái.
Một Linh Bảo bảo trời sinh đã có thể hấp linh, chỉ cần nó muốn, tăng cao tu vi đơn giản không khác gì uống nước, nhưng nếu như loại tiểu sinh linh cực kỳ đặc thù này sinh ra bên trên một mảnh đại địa cằn cỗi, vậy thì cần trải qua năm tháng dài đằng đẵng.
Tuế Nguyệt Ba của Giới Long môn đang ảnh hưởng tới toàn bộ Ly Xuyên, đồng thời rất nhanh sẽ ảnh hưởng đến cả tòa Cực Đình đại lục, thiên địa linh khí sung túc, chỉ cần tùy tiện tìm vài toà linh mạch, lập tức có thể nhanh chóng hoàn thành tấn thăng tu vi, huống chi Chúc Minh Lãng tìm tới ngọn tàn sơn này còn là Linh đảo cực đặc thù, linh khí trong linh mạch còn nồng đậm hơn không chỉ gấp mười lần so với bình thường.
"Cẩm Lý tiên sinh, hình như lại sắp có tân đại lục muốn cùng chúng ta giáp giới, bên trên phiến đại lục kia có thần minh." Chúc Minh Lãng nói với Cẩm Lý tiên sinh.
"Tối đa cũng chỉ là Tinh Thần, không có gì lớn." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"???" Chúc Minh Lãng cảm thấy Cẩm Lý tiên sinh có rất nhiều chuyện còn giấu diếm mình.
"Liên quan tới thần minh, ngài biết bao nhiêu?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Có thần minh tấn thăng, trời xanh sẽ tiến hành cái gọi là "Ngợi khen" đối với cương vực, nên cương vực chỗ thần minh sống lập tức sẽ xuất hiện đại lượng sương mù hư vô, sinh ra lực hút mạnh hơn trời, đem những đại lục chung quanh nguyên vốn cần mấy ngàn năm, trên vạn năm mới có thể bay đến gần dẫn dắt đến bên trong cương vực của mình, cũng tương đương với vị thần minh mới tấn thăng này đạt được mới đất phong..." Cẩm Lý tiên sinh nói.
Sắc mặt Chúc Minh Lãng trở nên nặng nề.
Phần nặng nề này, không đơn thuần là mạng che mặt của thế giới rốt cục mở ra một bộ phận, mà ở chỗ rõ ràng Cẩm Lý tiên sinh đã sớm biết những điều này vì sao chưa từng nói qua cho mình? ?
"Đừng hiểu lầm, ta cũng là khi cùng ngươi đứng trên ngọn núi Cổ Đại Sơn, thấy được Thiên Vũ càng xa xôi hơn, thấy được trên biển Hư Vô phản chiếu ra cương vực càng lớn hơn, ta mới nhớ tới chuyện này, huống chi trước đó nói cho ngươi lại có ý nghĩa gì nha, ngươi cách cảnh giới thần minh còn kém xa." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Cẩm Lý tiên sinh, hiện tại cục diện lại trở nên không thể khống chế, vừa rồi có một cái đại lục khác đã bị một thần minh giẫm nát, hi vọng về sau ngươi có cái tin tức trọng yếu gì thì tận lực nói cho ta." Chúc Minh Lãng mặt đầy nghiêm túc nói.
"Đương nhiên, ta biết gì nói nấy, ta thông kim bác cổ trên biết lòng dạ Thiên Nữ, dưới biết điều phàm phụ hàng đêm lo nghĩ..." lúc Cẩm Lý tiên sinh phun ra lời này, đầu cá còn nâng lên, hai sợi râu bay bay hiển thị rõ sự ngạo nghễ!
Mới mở miệng ra đã biết là một lão lưu manh.
Chúc Minh Lãng cũng hoài nghi Cẩm Lý tiên sinh có chứng “ngư cách phân liệt”, khi thì nó chính phái nghiêm túc, chuyện trò có vẻ học rộng tài cao, khi thì lại làm trò buồn cười không hợp thói thường, miệng phun kim châu khiến Chúc Minh Lãng cũng không phân rõ kẻ nào mới thật sự là Cẩm Lý.
"Sự tình Giới Long trong môn, tiên sinh lại biết bao nhiêu?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Không phải ngươi đã có vé vào cửa sao?" Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Chính thần ân điển?"
"Đúng a, ngươi bây giờ đã là thần minh hậu tuyển, cũng là vì chuyện này ta mới nhớ tới việc phải nói cho ngươi một chút sự tình liên quan tới thần minh, nhưng những sự tình ta có thể nhớ kỹ lại rất có hạn, vẫn nên chờ ngươi tiến vào bên trong lại cùng ngươi nói đi." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Vậy xin hỏi ngài có cái tin tức gì hữu dụng, nếu không có ngài có thể chọn một khẩu vị cho mình." Chúc Minh Lãng đã không có kiên nhẫn cùng lão đầu cá này đùa nghịch.
"Tuyển cái khẩu vị gì, đêm nay có đồ ăn ngon sao?" Cẩm Lý tiên sinh rất vui vẻ.
"Hấp, nướng trên than, thịt kho tàu, chặt nấu tiêu..."
"Đầu tiên, thần minh thực lực cường đại đến mức có thể phá hủy một tòa đại lục, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là Thất Tinh Thần." Cẩm Lý tiên sinh lập tức nhớ tới rất nhiều sự tình ở sâu trong ký ức, lập tức nghiêm mặt nói.
"Thất Tinh Thần?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.
"Dân gian không phải có rất nhiều truyền thuyết Bắc Đẩu Thất Tinh sao? Nếu thần minh quyết định mạnh yếu bởi ánh sáng sao trời chiếu rọi trên bầu trời, như vậy đối với các ngươi mà nói bắt mắt nhất chính là bảy ngôi sao này, tượng trưng cho bảy thần minh mạnh nhất trong cái thế giới này." Ngữ tốc của Cẩm Lý tiên sinh đặc biệt nhanh, lời ít mà ý nhiều.
Chúc Minh Lãng nghiêm túc nghe.
Lúc này, Nam Linh Sa cũng đã hướng về nơi này đi tới, hẳn là nàng cũng nghe được câu nói này của Cẩm Lý tiên sinh.
Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Huỳnh Linh đã hóa rồng, tinh linh long vẫn còn đang hấp thu linh khí nồng nặc trong tàn sơn, cũng đem chúng làm quà tặng cho những con rồng khác của Chúc Minh Lãng.
Phần quà tặng này, Kiếm Linh Long cũng cực kỳ hưởng thụ.
Bản thân tu vi của Kiếm Linh Long vốn không ổn định, mượn nhờ linh khí này, lập tức đã vọt tới trung vị Vương cấp, điều này khiến Chúc Minh Lãng càng thêm mừng rỡ!
Tu vi của Kiếm Linh Long, chính là tu vi của mình, càng cao càng tốt, như thế mình mới có thể phát huy ra kiếm pháp càng cường đại hơn!
"Các ngươi mới vừa nói Thất Tinh Thần?" Nam Linh Sa mở miệng hỏi.
"Cẩm Lý tiên sinh nói, thần minh đạp vỡ cái đại lục giống như chúng ta kia, hẳn là một trong Thất Tinh Thần." Chúc Minh Lãng nói.
"Trong những tinh huy thần, Thất Tinh Thần hoàn toàn xứng đáng là mạnh nhất." Cẩm Lý tiên sinh nói.
"Vậy khối thế giới sắp giáp giới cùng chúng ta kia, chẳng phải là nền văn minh cấp bậc càng cao xa hơn chúng ta, thuộc quyền sở hữu của Thất Tinh Thần? ?" Chúc Minh Lãng không khỏi lo lắng.
Cực Đình đại lục hình như không có chính thần, cũng có thể là hắn đã sớm dạo chơi đến bên trong vùng sao trời khác lười về đây.
Loại tình huống này, đã cho thấy chỉnh thể Linh tu của Cực Đình trình độ không cao, chờ đến khi cương vực kia giáp giới, trên cơ bản là mặc người chém giết!
Cực Đình đại lục có lẽ cũng không nghĩ ra, trước đó không lâu bọn họ vẫn còn chán ghét Ly Xuyên, xem thường Ly Xuyên, bây giờ lại lập tức biến thành dân hạ giới trong mắt người khác...
"Hiện tại không cách nào biết được chân tướngvị thần mới tấn thăng kia là vị nào, nhưng tình huống bây giờ cũng coi như sáng suốt. Cực Đình là một trong những đại lục du đãng nằm trong quyền quản hạt thần cương Thất Tinh Thần này. Cực Đình có lão thần, không có tân thần, đẳng cấp thế giới không cao, bên trong thần cương lại có một vị thần minh nào đó vừa tấn thăng, khiến cho lực hút thiên địa tăng cường gấp mấy vạn lần, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã đem đại lục du đãng dẫn dắt về cùng một chỗ, cuối cùng hướng về bên trong thần cương."
"Hẳn là mỗi một khối đại lục đều có lực hút trời sinh của mình, bọn chúng cũng sẽ đem một chút đại địa, mảnh vụn tinh thần, Tiểu Thiên thần dẫn dắt đến bên trong biển Hư Vô của mình. Thế là Vu Thổ hướng về phía Ly Xuyên bám vào, Ly Xuyên cùng Cực Đình giáp giới, hiện tại là Cực Đình hướng về thần cương giáp giới..."
"Nhìn ta làm gì, ta cũng là đến khi nhìn thấy những điều này mới tiến hành phân tích, ta cũng không phải thần minh, làm sao ta có thể vào lúc còn không nhìn thấy một màn này đã biết được hết thảy, ngươi nghe ta từ sớm, ngay từ đầu đã làm Mục Long Sư, đừng tu phá kiếm gì đó, hiện tại đã là một viên thần tinh lấp lánh treo bên trên đỉnh đầu chúng ta!" Cẩm Lý tiên sinh tức giận nói.