Từ nơi này nhìn sang vừa hay có thể trông thấy phần cuối của cổ đại sơn, đó là một vùng hư vô chi hải.
Hư vô chi hải tinh thuần, sạch sẽ vô ngần, tựa như một hồ nước mặn.
Dưới vùng hư vô chi hải sạch sẽ ấy là một quốc gia thần bí.
Trong cương vực có thánh cầm thiên long, có núi cao sông rộng, có vùng rừng bạt ngàn, đúng lúc này những phần nứt vỡ của một khối lục địa khác hóa thành một đoàn lửa rực cháy xẹt qua bầu trời cương vực sau đó rơi xuống một giải đất không biết tên.
Thần cương của thất tinh thần đang nằm dưới vị trí hiện tại của bọn họ.
Có nghĩa là Ly Xuyên đang rơi về phía bọn họ, hơn nữa Chúc Minh Lãng đứng tên đỉnh núi cổ đại, phóng tầm mắt nhìn qua tứ phía lại không hề trông thấy hư vô chi hải của cương vực thần bí.
"Không phải giáp giới..." Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Cẩm Lý cũng đi theo phía sau Chúc Minh Lãng, nó đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
"Chúng ta tựa như một ngôi sao băng rơi trúng cương thổ của nhà người ta, đây không phải chuyện tốt, thật sự không phải chuyện tốt gì cho cam a!" Cẩm Lý trong lúc bất chợt hốt hoảng cả lên.
Nếu như tiếp giáp biên giới thì Cực Đình đại lục hẳn phải nằm trên vùng biển hư vô của đối phương, tiếp giáp với vùng biên giới của thần vực, nếu được như thế thì bọn họ sẽ liên thông với thần vực, tựa như toàn vùng Tây Nhai chỉ có một đường địa mạch.
Nhưng bây giờ khi họ nhìn qua, lại chẳng nhìn thấy vùng hư vô chi hải của cương vực này đâu cả.
Hơn nữa dựa theo tốc độ và quỹ đạo này thì chắc hẳn cũng giống như những viên thiên thạch kia, rơi xuống một vùng đất nào đó...
Tuy là hư vô chi hải xung quanh Cực Đình đại lục có tác dụng giảm xóc, Cực Đình đại lục cũng không đến nỗi bốc cháy như thiên thạch, cũng không tạo nên đợt sóng va chạm kinh khủng khi nó rơi vào cương vực, nhưng cả bề mặt của Cực Đình đại lục đều sẽ tiếp xúc vào tân thế giới!
Phía cực đông của Cực Đình đại lục là Ly Xuyên, cực đông của Ly Xuyên chính là đỉnh núi cổ đại này!
Hắn liếc nhìn vùng hư vô chi hải, nó bốc hơi nhanh chóng, gần như biến thành một vùng cương vực mới, hơn nữa còn mang theo vẻ thần bí mơ hồ, rộng rãi bao la!!
"Xì xì xì ~~~~~~~"
Cổ đại sơn nằm ngay sát biên giới, nó bắt đầu cháy mà không rõ lý do, lúc đầu Chúc Minh Lãng chỉ trông thấy một mảng lửa nhỏ tựa như ánh sáng hoàng hôn còn đọng lại trên mặt biển, nhưng tốc độ thiêu đốt bỗng nhiên tăng đột biến.
Lửa bùng lên trên cây cối, ngọn núi, đại địa, ngay sau đó với tốc độ tựa như khi một cơn sóng mạnh mẽ lướt qua, hỏa diễm quét sạch cả ngọn cổ đại núi này.
Khi Chúc Minh Lãng còn chưa phản ứng kịp thì nơi mà bản thân đứng đã trở thành một vùng biển lửa kinh khủng.
Cùng lúc đó, hư vô chi hải cũng sục sôi hẳn lên, nhiệt độ nóng bỏng đã khiến nước biển bốc hơi tạo thành một cỗ sương mù dày đặc.
Cỗ mây mù đó bay lên giữa không trung, tạo thành một tấm màn lớn che chở cho cả vùng cổ đại núi và Ly Xuyên nằm sau cổ đại núi.
Quả nhiên khi hai lục địa va chạm vào nhau, hư vô chi hải sẽ tự mình tạo ra lực bảo hộ.
Bất luận là làn nước biển mềm mại hay là tầng mây mù kia, nhưng thứ này đều khiến cho đám lửa hung tàn vốn có thể tùy ý tung hành khắp nơi rơi vào thế bị động, không thể lan tràn.
"Chúng ta nên rời khỏi đây thôi! Cực Đình sắp rơi rồi." Cẩm Lý nói.
Ánh mắt của Chúc Minh Lãng liếc nhìn về phía Nam Linh Sa.
Trong lúc bất chợt hắn hoài nghi mục đích thực sự mà Nam Linh Sa đưa hắn đến đây.
Nàng biết trước vận mệnh của Cực Đình đại lục sao?
Nàng từ đâu biết được?
Là cô em vợ dự ngôn sư nói cho nàng biết sao...
Hay là bản thân Nam Linh Sa vốn đã biết trước hết thảy mọi việc, rốt cuộc nàng đã đi đâu trong đoạn thời gian biến mất ở Tuyệt Lĩnh thành bang?
"Đi thôi, mặc dù có sự bảo hộ của hư vô chi hải và lớp mây mù nhưng mà lực va chạm giữa đại lục và cương vực vẫn không phải là thứ mà thể xác phàm tục như chúng ta có thể chấp nhận nổi." Chúng Minh Lãng nói.
Tinh linh long cũng vừa hay ăn no căng cả bụng, lớp lông tơ màu lam của nó chứa đầy linh năng, Chúc Minh Lãng nhận thấy tiểu Huỳnh linh trước đây không hóa long chắc hẳn là đợi sau khi trữ đầy linh năng rồi phóng một lần đến long vương luôn...
Nói tới thì, tiểu Huỳnh long cư nhiên không cần độ kiếp!
Mệch cách của tiểu gia hỏa này xem ra tương đối cao a!
"Tiểu Huỳnh linh thuộc loại hình mà môi trường xung quanh càng tốt thì quá trình trưởng thành càng thuận lợi. Ở thần vực, cho dù chỉ là một tia nắng mặt trời thôi cũng ẩn chứa linh khí, chắc hẳn sau khi đến đó tiểu Huỳnh linh sẽ có sự đề thăng càng đáng kinh ngạc hơn. Nó cũng khá thông minh đấy, trước đây khi linh khí trên đại lục còn thiếu thốn thì không hóa long, bây giờ mượn lúc có sự xuất hiện của Tuế Nguyệt sóng và khi đại lục tiếp giới mới vượt qua long môn, một bước tới hẳn long vương, khà khà! Hiện tại hẳn chỉ có tiểu Bạch Khởi và nữ oa long là có tiềm lực vượt trên nó thôi, huống hồ gì tiểu gia hỏa này còn nhận được phần thiên phú ai gặp cũng muốn có kia mà." Cẩm Lý hết lời tán thưởng tinh linh huỳnh long.
Còn về con Tử long mà lão nhân gia vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia...
Thật ngại quá, Tử long gì đó, ta thật không quen.
Chúc Minh Lãng cũng thật không ngờ tiểu huỳnh linh có năng lực trưởng thành kinh người đến vậy.
Vừa khởi đầu đã là một con long vương rồi, thì ra làm mục long sư lại đơn giản đến vậy a.
Bản thân cũng chẳng làm gì cả a, con đường mục long sư này cũng không phải do hắn dày công chọn lựa. Vốn chỉ muốn ăn no chờ chết mà thôi, thế nhưng ai mà biết được mỗi con rồng hắn gặp được đều nỗ lực vô cùng, cũng rất có hoài bão, cứ như thế bản thân trở thành một mục long sư tôn giả có mấy con long vương.
"Rầm rầm rầm rầm oanh ~~~~~"
Cả ngọn núi lay động kịch liệt, Chúc Minh Lãng cũng không dám ở lâu nữa, hắn thu tinh linh huỳnh long vào sau đó gọi Thương Loan Thanh Hoàng long ra.
Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa ngồi trên lưng Thương Loan Thanh Hoàng long, bọn họ bắt đầu rời khỏi cái biên giới này.
"Xa hơn chút nữa." Cẩm Lý hiển nhiên rất không thích cái loại trùng kích này thế nên vội vội vàng vàng nói với tiểu Thanh Trác.