Thương Loan Thanh Hoàng long cũng cảm nhận được sự dị biến của trời đất.
Mà ngay lúc này, trong ngọn núi mà bọn họ bay qua, không biết có bao nhiêu động vật, chim muông cũng thấp thỏm lo âu, chúng nó bồi hồi bay lại giữa không trung, không biết nên trốn về hướng nào.
"Xa hơn chút nữa." Cẩm Lý lên tiếng nói lần nữa.
Thương Loan Thanh Hoàng long đập mạnh đôi cánh, cuối cùng thì nó dừng lại trên một vùng hoang vu phía đông mỏ sơn.
Thế giới phía sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, rừng rậm xuất hiện vết nứt vừa nhìn đã thấy sợ, bầu trời đỏ rực, vạn vật bốc hơi, địa mạch điên cuồng chuyển động.
Lúc này, vùng Vu thổ cũng rung động kịch liệt, so với địa chấn có khi còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Vết nứt đáng sợ mở rộng lên phía trước, xuyên qua dãy núi kéo dài tới Vĩnh Cửu thành.
Trong Vĩnh Cửu thành xuất hiện một vết nứt đáng sợ, trực tiếp phân tòa thành này thành hai nửa!
Mọi người không biết nên trốn trong nhà hay là chạy đến vùng đất trống trải bên ngoài để trốn nữa, sự sợ hãi tột cùng trong tiềm thức khiến họ chỉ còn biết quỳ lạy trên mặt đất, cầu xin ông trời có thể phù hộ cho họ.
Từng khối đại địa nứt toác chen chúc lên nhau, hết ngọn núi này đến ngọn núi khác sụp đổ nhanh chóng, rừng rậm lún xuống, lực va chạm đáng sợ này bắt đầu ảnh hưởng tới Ly Xuyên, sau đó từ Ly Xuyên không ngừng tràn tới Duệ quốc, tràn tới Cực Đình.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra vô cùng bất ngờ.
Nhớ khi Cực Đình đại lục từ trên trời xuất hiện, chí ít vẫn còn mấy ngày liên tiếp chìm trong nàm đêm làm gợi ý nhưng nay lại chẳng có bất cứ một điềm báo nào.
Chắc hẳn là vì Cực Đình đại lục nằm trên bầu trời của cương vực thần bí, cũng có thể là do hư vô chi hải từ trước đến nay vẫn đục ngầu như vậy, thế nên đến khi sự trùng kích cực độ nảy ra thì tất cả sinh linh mới ý thức được, bọn họ thực chất chỉ đang nổi bồng bềnh mà thôi, bây giờ bọn họ lại va chạm vào bờ đối diện của một thế giới mới!
Hình ảnh này, rung động đến nhường nào.
Ngày thường mọi người đều sợ hãi trời xanh, thế nên tế bái các loại thần linh khác nhau, điều mà họ cầu mong bất quá cũng chỉ là mưa thuận gió hòa.
Lúc đầu chỉ do sự ập đến của hạn hán và mùa đông khắc nghiệt đã đẩy toàn bộ Vu thổ vào tuyệt cảnh.
Hiện nay đối mặt với tình cảnh khi đại lục rơi xuống này thì những nỗi sợ hãi mà mọi người đã từng phải chịu kia thật chẳng tính là gì.
Bầu trời ngập lửa, biển cuộn trào, sơn hà nghịch lưu, đại địa phập phồng, rừng cây bị chôn vùi, hết thảy đều bạo phát trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn, thường ngày khi tai họa ập đến, mọi người đều biết để chạy trốn, chim muông biết sợ mà bay, bây giờ khi đối mặt với trận đại nạn này, tất cả sinh linh chỉ có thể im lặng nhận mệnh.
Chúng sinh sao mà nhỏ bé đến thế.
Chúc Minh Lãng thu hết cảnh tượng ấy vào mắt, trong lòng suy tư không ngừng.
Chỉ là quy luật của trời đất, sự va chạm với một vùng quốc gia lãnh thổ mới đã tạo nên cảnh tượng kinh hãi khủng khiếp như vậy rồi thì khối đại lục còn trên trời kia bị đạp nát địa mạch, phải chăng sẽ phải trải qua cảnh tượng như ngày tận thế??
Xem ra chỉ có thể nhanh chóng được phong thần mới có thể tìm được chút bình an trong năm tháng hỗn loạn này.
Bản thân phải tìm hiểu nhiều tin tức liên quan đến thần linh nữa mới được.
"Du ~~~~~~" tiểu Bạch Khởi ghé lên trên vai Chúc Minh Lãng, phát ra một tiếng kêu mềm mại.
Tiểu Bạch Khởi ngáp một cái, nó tựa hồ không có chút hứng thú nào với sự biến hóa của thế giới này, chỉ thấy buồn ngủ mà thôi...
Chẳng biết tại sao, Chúc Minh Lãng nhận thấy sau lần luân hồi trập biến này, toàn thân tiểu Bạch Khởi đều tỏa ra một cỗ khí chất tự tin mà bình tĩnh.
"Ngươi vẫn còn đang trong thời kỳ ấu thơ, sao lại có bộ dáng như của một ông lão thế này?" Chúc Minh Lãng dùng ngón tay thử thăm dò trong đầu tiểu Bạch Khởi.
Tiểu Bạch Khởi dùng mấy cái móng vuốt đáng yêu của nó cào cào đầu mình, sau đó lại dùng nước bọt bạch long thập tam hoàn đáp lễ lại Chúc Minh Lãng, khiến cho cả gương mặt của Chúc Minh Lãng dính đầy nước miếng của tiểu Bạch Khởi.
"Du~~~~~"
Một lát sau, tiểu Bạch Khởi quay mặt về phía đông kêu một tiếng, Chúc Minh Lãng thấy thế cũng nhìn qua, lại phát hiện lãnh thổ quốc gia mới đã xuất hiện ngay trước mắt hắn, thế nhưng lại bị đám sương mù chưa tiêu tán hết che mất, lấp ló sau làn sương mù là một góc đại lục với lớp tro tàn màu xám chưa tản hết...
Theo lẽ thường mà nói thì hư vô chi sương sẽ duy trì tồn tại ở khu vực tiếp giáp một khoảng thời gian nữa, qua một khoảng thời gian rất lâu sau mới có thể nối liền nhau, nhưng Chúc Minh Lãng phát hiện, có một đám người mặc áo khoác màu đen đang vô cùng chật vật bay về phía này, mặt của họ trông quái dị vô cùng, tựa như cổ vu.
Trên thân những người khoác áo đen này có vết thương do lửa gây ra, tựa hồ như họ đi xuyên qua khoảng đại lục bị va chạm và chìm trong biển lửa ấy vậy, điều này khiến Chúc Minh Lãng âm thầm kinh ngạc trong lòng.
Không phải hư vô sương mù vẫn tồn tại sao, chẳng lẽ tất cả đám người đó đều là thần minh, nếu không sao họ có thể bay qua tầng hư vô sương mù kia, sao có thể chịu đựng được ngọn lửa cháy rực rơi xuống??
Nếu đổi lại là Chúc Minh Lãng thì hắn cũng không nhằm lúc này mà xông vào trong vùng thần cương ấy.
"Là người trong thần cương." Cẩm Lý nói.
"Hình như bọn họ đã dùng phương pháp đặc biệt gì đó mới có thể đi xuyên qua mây mù..." Chúc Minh Lãng quan sát đám người kia.
Tu vi của đám người kia xem ra cũng không cao cường như trong tưởng tượng, bằng không nhóm người đó hắn đã phải nhận ra sự tồn tại của mình từ lâu rồi, mà không phải là mình phát hiện ra bọn họ trước.
Trông thấy đám người đó đang bay về phía đông sơn vu thổ mà mình đang đứng nên Chúc Minh Lãng nhanh chóng trốn vào trong chỗ tối.
"Thất đệ và thập tam muội chết rồi, vận khí của bọn họ không tốt." một nam tử khôi ngô mặc áo choàng đen trầm giọng nói.
"Chết tiệt, tất cả là do cái mặt nạ rách này không đáng tin, vì để có thể đến được cái nơi hạ giới này mà Hắc Thiên Phong chúng ta phải tốn thất không ít người." một tên mặc áo choàng màu đen lưng còng nói.
"Tử thương là điều không thể tránh được nhưng chúng ta đến nơi này trước những người khác thế nên có thể thích làm gì thì làm!"
"Ha ha ha, ta đã ngửi được khí tức từ hạ giới này bay tới rồi, đám dân dế thuần phác này, nhiều không kể xiết. Bắt đầu cướp bóc một phen a! Thành bang, linh mạch, cây thần, ân điển còn có cả mỹ nữ nữa, hết thảy đều thuộc về chúng ta!!" tên lưng gù nở nụ cười gằn, cả người bởi vì hưng phấn mà run rẩy không ngừng!