“Nếu như để bị người khác trong tộc ta nhìn thấy, ngươi nhất định sẽ bị lôi về bắt quỳ xuống chịu tội rồi.” Nam Linh Sa ngữ khí nhẹ nhàng nói.
“? ? ?” Chúc Minh Lãng thấy não hơi lag.
Đờ heo, rồng do ta hy sinh tiền đồ để cứu sống rồi nuôi nấng thì liên quan đếch gì tới Nam thị.
“Lâm Long bộ tộc có nguồn gốc từ Thần Mộc Thánh Linh cổ lão, sau khi kết hợp với Sâm La Cự Long mới bắt đầu xuất hiện bộ tộc Lâm Long. Lâm Long bộ tộc chỉ có số ít có thể kế thừa huyết mạch của Thần Mộc Thánh Linh, có lẽ vì đa số là Cự Long, nhưng nếu có thể trưởng thành, Thần Mộc Thanh Thánh Long này chính là Đế Giả trong Lâm Long tộc, đáng tiếc, thật đáng tiếc …” Nam Linh Sa nói ra.
Thần Mộc Thanh Thánh Long, cái tên này vừa nghe đã thấy phi phàm!
Khó trách tiểu gia hỏa kia sau khi thay máu xong, máu đều chuyển hết thành màu xanh lục, mà những lớp da bị hoại tử của nó đều biến thành khối linh mộc, nếu không phải mắt, miệng, mũi ngũ quan đều có nét đặc thù giống hệt như của sinh linh bình thường, Chúc Minh Lãng còn tưởng nó bị biến thành một con Rồng bằng gỗ!
Mình đúng là Mục Long Sư nhân phẩm level max mà, lại tìm ra thêm một Long Sủng bảo bối nữa!
Nhưng vì sao Nam Linh Sa lại nói hai câu đáng tiếc!
“Đáng tiếc cái gì?” Chúc Minh Lãng hỏi tiếp, nội tâm đang vui sướng có chút khó đè nén.
“Ta thấy khí tức nó cực kỳ suy yếu, có lẽ là trong giai đoạn trưởng thành quan trọng nó đã vô tình bị trọng thương, cho dù có thể tiếp tục duy trì sinh mệnh, nhưng dù cho tương lai có đạt đến đỉnh phong, cũng e khó mà thể hiện ra chân chính thánh uy của Thần Mộc Thanh Thánh Long.” Nam Linh Sa nói ra.
“Cái này …” Chúc Minh Lãng cười khổ.
Nó đúng thật là một con tàn Long, ảnh hưởng hẳn là sẽ theo cả đời.
Trên thực tế, Ngô lão tiên sinh cũng từng nói qua, đây là lý do vì sao ngài ấy lại mạnh mẽ lên án mình sử dụng linh ước quá tùy ý.
Thôi không sao, cũng may lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù là tàn long, chuyên tâm bồi dưỡng thì tương lai cũng thừa sức siêu việt những con Lâm Long khác, nói không chừng tương lai nó còn có cơ duyên kỳ ngộ khác có thể bù đắp thương tích ấu niên của Tiểu Thanh Trác thì sao?
Tiểu Thanh Trác cũng không để ý hai người nói chuyện, nó dùng móng vuốt không linh hoạt lắm của mình nhấc cả cái khay mực chưa Nam Mộc Thủy lên, muốn liếm sạch sẽ tất tần tật còn sót lại bên trong, kết quả chưa kịp giở trò đạo tặc đã bị mất đà, thân thề gầy gò nhỏ yếu ngã lật ngửa ra sau một vòng, làm đổ cả mấy khay mực bằng trúc khác bên cạnh…
Chúc Minh Lãng chưa kịp ngăn cản, mắt thấy tiểu gia hỏa này muốn làm đổ tất cả mực quý của người ta, đột nhiên tất cả các loại mực đủ màu khác nhau trong lọ trúc như sống lại, không ngờ lại bay lơ lửng trong không khí.
Mực xanh, mực đỏ, mực tím, mực thủy lam, mực hà vân dưới lửa đèn chiếu rọi xuống đều trông mềm mại như tơ lụa, lượn lờ tại bên cạnh vị mỹ nhân ôn nhu yêu kiều này, rõ ràng là có một vài khay mực bị nghiêng đổ ra ngoài, nhưng lại không nhỏ xuống chút nào, chúng lượn lờ vây quanh Nam Linh Sa, nàng đứng yên trong đó, như Họa Tiên ngự không, mỹ lệ đến cực điểm.
Tiểu Thanh Trác đổ nhào vào làm mấy cái khay mực lúc lắc chạm vào nhau, phát ra tiếng vang êm tai.
“Thất lễ, thất lễ.” Chúc Minh Lãng vội thu hồi ánh mắt, cũng không biết hắn đang xin lỗi vì nhìn chằm chằm con gái nhà người ta quá lâu, hay là đang xin lỗi vì tiểu Thanh Trác làm đổ mực quý của người ta nữa, hắn vội vàng sắp xếp ngay ngắn mấy chiếc khay mực bằng trúc bị đổ.
Nam Linh Sa khẽ nhìn về phía mấy chiếc bình trúc, lúc này mới huyễn hóa những mực vẽ kia thành từng tia suối, từng sợi từng sợi chảy về bình, mà đôi mắt sáng chói của nàng cũng từ từ khôi phục lại vẻ trong sáng ban đầu.
“Ta còn muốn ở đây luyện vẽ.” Nam Linh Sa nói.
“Đêm dài trời lạnh, mong cô nương chú ý sức khỏe nhiều hơn.” Chúc Minh Lãng nho nhã lễ độ nói, sau đó một bàn tay tóm lấy Tiểu Thanh Trác lỳ lợm không chịu đi, quay người lại đi về phía bậc thang.
“Ừm.” Nam Linh Sa khí chất lạnh lùng đáp, nhưng ánh mắt không còn nhìn vào bức tranh trước bàn dài.
Chúc Minh Lãng đi tới bậc thang, đang định bước xuống bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền xoay đầu lại nói: “Đúng rồi, Vân Tư, Nam Mộc Thủy này là nàng lấy từ đâu …”
“Ta là Nam Linh Sa.”
“À, thất lễ thất lễ.” Chúc Minh Lãng tự tát mình một phát trong lòng.
Nói thật, Chúc Minh Lãng còn nghĩ Nam Linh Sa vẫn đang muốn tiếp tục vở kịch khi trước với mình, dù sao gặp nàng trong đêm, khí chất của nàng trong đêm yên tĩnh lộ ra mấy phần lạnh lùng điềm đạm, so với lúc gặp nhau trước đó, Chúc Minh Lãng cảm thấy Nam Linh Sa nàng như cơn mưa tháng sáu vậy, thay đổi thất thường…
Nhưng bây giờ nàng lại thu hồi tất cả khí chất thất thường của thiếu nữ, mặc dù vẫn mang vể ôn nhu điềm đạm, nhưng trong lòng lại có chút lạnh lùng cao ngạo.
Bộ dạng này khiến hắn cảm thấy nàng không còn giống Lê Vân Tư nữa, đây mới chính là nàng.
Có chút xấu hổ nên hắn không thể hỏi chuyện Nam Linh Sa, Chúc Minh Lãng tranh thủ ôm theo Tiểu Thanh Long đã ăn no căng bụng rời đi.
“Thần phàm lực khác biệt, quả nhiên không phải cùng một người.” Ra khỏi rừng trúc, Chúc Minh Lãng lẩm bẩm một mình.
Nói thật, Chúc Minh Lãng vẫn còn cảm thấy người mình gặp là Lê Vân Tư, hắn nhớ rõ lúc đầu gặp Nam Linh Sa, nàng có mấy lời khiến hắn cảm thấy rất đáng nghi, còn tưởng nàng mắc phải chứng đa nhân cách …
Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.
Năng lực thần phàm của Lê Vân Tư so với Nam Linh Sa vừa rồi bày ra căn bản khác biệt hoàn toàn, một người về cơ bản thì không thể đồng thời sở hữu hai thuộc tính thần phàm khác nhau, cũng giống như Thần Phàm giả thì không thể làm Mục Long Sư, nếu có tiềm năng thì buộc phải bỏ một cái.
Nói đi cũng phải nói lại, cẩn thận suy nghĩ chi tiết một chút, Chúc Minh Lãng còn cảm thấy vừa rồi thần thái Nam Linh Sa có nhiều sự khác biệt rõ ràng với Lê Vân Tư, cách nói chuyện của Nam Linh Sa là giữ khoảng cách ôn nhã, lịch sự, còn Lê Vân Tư thuần túy là lạnh lùng cao quý.
Nhưng nói thì lại nói tiếp, Nam Linh Sa vào buổi tối so với Nam Linh Sa ban ngày lại khác biệt như hai người khác nhau, … đại khái cá tính giống như cơn mưa tháng sáu biến đổi thất thường đi.
Vừa mới nói muốn cùng mình diễn một vở kịch, mới quen đã thân tình lưỡng duyệt, vậy mà vừa đến chỗ không người, trời vừa tối đã trở mặt rồi, ngay cả Nam Mộc Thủy ở đâu cũng không nói cho mình biết.
Trước đó vài ngày Chúc Minh Lãng có nhờ Phương Niệm Niệm giúp mình tìm Nam Mộc Thủy, mật hoa tốt thì có, nhưng Nam Mộc thì toàn bộ Tổ Long thành cũng chẳng có bao nhiêu, cho nên khi hắn thấy Nam Linh Sa lại lấy Nam Mộc Thủy ra làm mực để vẻ thì trong lòng đau như cắt.
Được rồi, lần sau hỏi lại vậy.
Đại khái quả thực cũng khá muộn rồi, Nam Linh Sa người ta cũng phải bảo vệ danh tiết chứ.
…
…
Buổi sáng vừa lên, khắp nơi đã bừng bừng phấn chấn.
Khắp trời một mảnh băng trắng, sương khí mênh mông, nhưng không thể làm nguội được quyết tâm của Chúc Minh Lãng, vì quang mang vạn trượng của mình mà nhiệt tình cố gắng.
Thoáng kiểm tra thu hoạch một chút.
Mấu chốt lớn nhất là phải khiến Bạch Khởi hoàn toàn đạt đến trưởng thành kỳ, không có bất ngờ gì xảy ra, Bạch Khởi đạt đến trưởng thành kỳ thực lực ít nhất có thể đạt đến cấp Long Chủ, loại ngang ngược càn rỡ như La Hiếu trước mặt Chân Long cấp Long Chủ cũng chỉ là gà đất chó sành, cặn bã.
Nhìn thái độ của hắn đối với Lê Anh, có vẻ như Lê Anh chính là cường giả cấp Long Chủ.
Trong sách có nói, thời gian để Băng Thần Bạch Long lớn từ thành niên kỳ đến trưởng thành kỳ đại khái khoảng một năm, hiện tại linh lực mình mạnh lên, thời gian này có thể rút ngắn xuống khoảng tám tháng, nếu lại tìm được chút thiên tài địa bảo phù hợp cho nó, lại dùng chút mật hoa chất lượng cao để nuôi nấng, hẳn chỉ cần khoảng nửa năm.
Nửa năm sau, mình không còn cần phải sợ hãi.
Tiếp theo là đến Hắc Nha trưởng thành.
Đại Hắc Nha có thể dựa vào Thanh Ngân Long Khải cường đại mà phân cao thấp với hạ vị Long Tướng, nhưng Chúc Minh Lãng vẫn hy vọng nó mau chóng đạt được cấp Long Tướng, lúc đó có Long Khải hỗ trợ, đơn đả độc đấu một trận với Lưu Kim Hỏa Long của La Hiếu hẳn không có vấn đề.
Hồn châu cùng Long châu là phụ trợ tốt nhất, nếu có tiền trong tay hẳn là mua được, đương nhiên nếu có thể thu thập một chút vật liệu mạnh mẽ hơn thì càng tốt, có thể cường hóa Long khải một chút, thực lực Đại Hắc Nha sẽ tăng lên.
Cũng phải nhanh chóng tìm ra Nam Mộc Thủy, chú ý nuôi nấng một chút, tàn long trưởng thành, cũng có thể nghiền ép đám tạp long kia!
. . .
Ps: Thành thật có lỗi, đăng chương hơi trễ, các chương tiếp theo sẽ có ngay đây, mọi người chờ một chút nhé!!