“Không ngờ tài tử như Chúc học đệ cũng có lúc đau đầu vì chuyện đội ngũ, trước đó ta đã hẹn với các đồng học khác, nếu như Chúc học đệ muốn gia nhập cùng chúng ta cũng có thể được, dù sao thực lực Chúc học đệ thực lực cường đại, tất cả mọi người đều rất nguyện ý.” Sở Nhạn Nhạn vừa cười vừa nói.
Chúc Minh Lãng lúng túng gãi đầu một cái, cũng tại mình bình thường chẳng mấy khi lên lớp, lại càng ít khi trò chuyện cùng đồng học, vòng xã giao có chụt hẹp hòi.
“Chúng ta dự định sáng sớm ngày kia sẽ xuất phát, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp ở đoạn kiều.” Sở Nhạn Nhạn nói ra.
“Tốt, đa tạ sư tỷ đã mang ta theo.” Chúc Minh Lãng nói.
“Đâu có, thực lực đội ngũ chúng ta bình thường, đụng phải đại yêu còn phải nhờ Chúc học đệ đại hiển thần uy.” Sở Nhạn Nhạn cũng khách khí nói.
Chúc Minh Lãng trên mặt lộ ra vẻ khiêm tốn tươi cười.
“Ai dà, Bạch Dật Thư lão sư đâu rồi???” Sở Nhạn Nhạn chợt nhớ ra thứ gì đó, chạy ra sân khấu trước học đường tìm bóng dáng lão sư Bạch Dật Thư, “Chúc học đệ, ta không tiếp chuyện ngươi nữa, ta còn có việc phải thỉnh giáo Bạch Dật Thư lão sư …”
Không đợi Chúc Minh Lãng trả lời, Sở Nhạn Nhạn liền nhanh chân chạy ra ngoài học đường.
Trên thực tế, vừa kết thúc lớp học đã có rất nhiều sư tỷ, sư muội đuổi theo lão sư Bạch Dật Thư, ai ai cũng đang luôn mồm nói “Đệ tử có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo.”, Sở Nhạn Nhạn lúc này mới bắt đầu đuổi theo, chỉ e không có chỗ.
Bước ra khỏi học đường, nhìn thấy xung quanh Bạch Dật Thư lão sư đều là oanh oanh yến yến, tất cả đều là nữ học sinh đều bày ra bộ dạng ham học hỏi, Chúc Minh Lãng không khỏi có chút cảm khái.
Luận nhan sắc, mọi người bất phân cao thấp, nhưng luận bác học, haiz, vẫn còn kém một chút, hẳn là mình cũng nên chăm chỉ để bác học hơn một chút…
…
Về tới viện xá, Chúc Minh Lãng chưa kịp bước vào cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh gầy gò đứng ngay trong viện, hắn tỉ mỉ cẩn thận đứng trước cửa, dáng vẻ không dám tùy tiện quấy rầy, nhưng lại trông rất kiên nhẫn.
Chúc Minh Lãng có chút bất ngờ, không nghĩ tới lại là người này.
“Trịnh huynh.” Chúc Minh Lãng trên mặt nở một nụ cười, dù sao hắn đối với người này rất có hảo cảm.
“Chúc huynh!” Quả nhiên là Trịnh Du, vẫn cái bộ dạng đó, dù cho gặp bao nhiêu lần vẫn trông rất quen thuộc, luôn luôn chăm chú giữ gìn lễ tiết.
Chúc Minh Lãng thấy vậy cũng thở dài.
Ở chung cùng người như Trịnh Du, cảm giác như sự lỗ mãng của bản thân cũng hạn chế đi nhiều.
“Còn chưa kịp đến để đa tạ huynh đưa tới chỗ Thanh Ngân Khoáng kia, vậy mà Trịnh huynh đã đến tận cửa, Chúc mỗ thật hổ thẹn.” Chúc Minh Lãng nói ra.
Chấp hành khai thác Vu Thổ chưa bao lâu, Trịnh Du đã đưa tới nhiều Thanh Ngân Khoáng như vậy, có thể thấy hắn đã rất quan tâm, bỏ nhiều tinh lực vào chuyện này, Chúc Minh Lãng trong lòng thấy rất cảm kích, nếu không có Thanh Ngân Long Khải kia, chỉ e giờ này cả mình và Đại Hắc Nha đều đã gặp bất trắc.
“Đâu có, đó vốn chỉ là quà đáp lễ, Chúc huynh không cần phải quá để ý. Ta vừa mới tưởng niệm xong Kha Bắc đạo sư, nhưng không biết Đoàn Lam sư trưởng đang ở chỗ nào, ta muốn đến gặp tận mặt để tạ lễ cùng xin lỗi sư trưởng …” Trịnh Du nói ra.
Chúc Minh Lãng còn tưởng lúc ấy Trịnh Du chỉ thuận miệng nói, nào ngờ hắn thực sự vượt ngàn dặm xa xối đi tới Tổ Long thành, chỉ vì tưởng niệm Kha Bắc.
Cẩn thận quan sát Trịnh Du, hắn phát hiện Trịnh Du quả thực có chút đi đường mệt mỏi, trên mặt lộ ra mấy phần mệt nhọc vì đường xa.
“Tới phòng ta trước rồi nói đi.” Chúc Minh Lãng đem dẫn Trịnh Du vào ốc xá của mình.
Rót một chén trà nóng cho Trịnh Du, bờ môi hắn đã khô rút.
Vốn là một thư sinh yếu ớt, nhưng hắn quả thực quá giữ ý, rõ ràng có thể vào trong viện ngồi đợi, lại một mực đứng chờ ngoài cửa.
“Đoàn Lam lão sư đã được tộc nhân của nàng đón về an dưỡng, ta cũng từng đến nhà bái phỏng qua, nhưng tộc nhân của nàng bảo nàng cần được tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách, ta cũng chưa gặp được.” Chúc Minh Lãng nói với Trịnh Du.
“Ta có gom góp chút ngân lượng, mua sắm chút linh chi, hy vọng có thể góp chút sức mọn.” Trịnh Du nói ra.
“Ta sẽ mang cho Tiểu Lê lão sư ở An Dưỡng Các, nàng hẳn có thể giúp ngươi giao lại cho Đoàn Lam lão sư.” Chúc Minh Lãng nói.
Tiểu Lê có vẻ có quen biết với Đoàn Lam lão sư, mà lại là nữ tử, nàng hẳn sẽ dễ dàng gặp được Đoàn Lam lão sư hơn hai tên nam nhân.
“Vậy cảm ơn huynh.” Trịnh Du nói ra.
“Đừng đừng đừng, ngươi cứ ngồi thở chút đã, uống chút nước ấm làm nóng cơ thể, ngươi ở Vinh Cốc thành hẳn cũng công vụ quấn thân, làm sao lại đi xa thế, những chuyện này chỉ cần phân phó cho hạ nhân là được rồi mà.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Chuyện tưởng niệm, vẫn phải tự mình đi làm, mà ở bên Vu Thổ, Trương Thác thủ lĩnh cũng là một trí sĩ đại tài, không cần ta quan tâm quá nhiều, ngược lại khoáng lộ đã thông nóng sém lông mày, ta còn phải qua lại Tổ Long thành nhiều.” Trịnh Du nói ra. (Khoáng lộ: con đường vận chuyển khoáng sản giữa các thành trì)
“Khoáng lộ đã thông rồi sao, đây là chuyện tốt nha, Tổ Long thành màu mỡ thì màu mỡ, nhưng vẫn luôn khan hiếm khoáng thạch, cần phải bỏ giá cao mua từ mấy thành lân cận…” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Đúng vậy, cũng nhờ nữ quân tầm mắt cao xa, nàng cũng hy vọng ta mau chóng xử lý tốt chuyện khoáng lộ giữa thành bang và Vu thổ, chỉ tiếc phiền phức không nhỏ. Ta vốn định đi một chuyến đến quần thành thượng du Ly Xuyên, liên lạc với một vài bằng hữu cũ, đồng thời du thuyết vài thành chủ khác, hy vọng bọn họ có thể đồng ý duy trì chuyện mở ra khoáng lộ, nhưng hết lần này đến lần khác có yêu linh hoang dã chặn ngang, bọn họ đều đều không quản được chuyện này, thậm chí ngay cả quan binh cũng không dám hộ tống bọn ta ra ngoài, haiz …” Trịnh Du cười khổ nói.
“Ngươi là một thư sinh, cũng không hiểu chuyện nuôi rồng, thời kỳ này nếu chạy về các thành thượng du rất dễ mất mạng.” Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.
“Mặc dù ta hiểu đạo lý thành sự tại thiên, nhưng có lúc vẫn phải miễn cưỡng mạo hiểm một chút … haiz, thực sự đáng tiếc, không thể trò chuyện tâm sự cùng Chúc huynh quá lâu, chờ thương lộ đả thông, ta nhất định sẽ đến nâng cốc hân hoan cùng huynh.” Trịnh Du đứng lên, hiển nhiên là muốn đi tìm cách đi về thượng du thành.
“Trịnh huynh, cứ ngồi xuống đã, đừng nóng vội, sao không thử nghe đề nghị của ta một chút đi?” Chúc Minh Lãng nói ra.
Trịnh Du định đưa tay ôm quyền cáo từ, nhưng nghe vậy đành ngồi xuống.
“Ngày kia, ta sẽ cùng những đồng học khác trong học viện tiến về các thành thượng du, mục đích chủ yếu là bảo hộ thường dân bách tính, giết chết những Yêu Linh ăn thịt người đang hoành hành kia, nếu Trịnh huynh không chê, có thể cùng đồng hành với chúng ta, để ta làm bảo tiểu cho huynh.” Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
Trịnh Du tròn mắt nhìn Chúc Minh Lãng, giống như đang quan sát xem Chúc Minh Lãng đang đùa hay nói thật, hắn cũng không hy vọng chuyện của mình làm ảnh hưởng đến Chúc Minh Lãng.
“Không được, ân tình này ngu đệ không nhận nổi!” Trịnh Du nói ra.
“Thuần Long học viện vốn đang muốn diệt trừ yêu linh hoang dã hoành hành, đội ngũ chúng ta cũng có thể đem huynh theo, tiện tay thôi, không cần lo lắng.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“A a a, vậy … vậy thực sự rất cảm tạ Chúc huynh!” Trịnh Du tiếp tục đứng lên, nghiêm túc hành lễ.
Chúc Minh Lãng biết Trịnh Du là người phép tắc luôn giữ ý tứ, cũng không ngăn cản.
Quả thực hắn đúng là tiện tay, lúc đầu bọn hắn muốn đi qua mấy thành trì, Trịnh Du cũng cần đi du thuyết các đại thành chủ, kết bạn cùng đi cũng rất tốt, Chúc Minh Lãng cũng không muốn Trịnh Du không may chết yểu trên đường đến khu vực các thành thượng du, mặc dù có quan binh đi theo bảo hộ, nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm.
“Về sau chúng ta là bằng hữu tốt, đừng xưng hô khách khí như vậy.” Chúc Minh Lãng nói ra.
Bằng hữu tốt như Trịnh Du, Chúc Minh Lãng cũng muốn thâm giao.
“Đó là vinh hạnh của Trịnh mỗ.” Trịnh Du nói ra.
“Đâu có, Chúc Minh Lãng ta cũng vô cùng bội phục huynh.” Chúc Minh Lãng nói ra.
“Bội phúc cái gì?” Trịnh Du đột nhiên nhíu mày, dáng vẻ đã biết nhưng vẫn cố hỏi.
Chúc Minh Lãng có chút sửng sốt.
Mới đó mà đã không thèm khách sáo nữa rồi hả?
“Chỉ dựa vào một câu huynh từng nói ‘Ta thấy Chúc huynh cũng là một trí giả.’, ánh mắt nhìn người rất chuẩn này của huynh, sao ta có thể không bội phục!” Chúc Minh Lãng nói ra.
Trịnh Du ngây người một cái.
Đối phương đích thực là kỹ cao một bậc a.
(Note: Ở đây là Chúc Minh Lãng giả bộ khen một câu, bội phục Trịnh Du, thằng này biết Chúc ca đang nói đại nhưng mà vẫn giả bộ hỏi ‘bội phục cái gì’ để vặn khó lại, ai ngờ Chúc ca IQ cao hơn, nhìn như đang khen Trịnh Du biết nhìn người, nhưng thật ra lại tự khen mình là trí giả, do vậy Trịnh Du mới nói ‘Kỹ cao một bậc’ !!)
Trịnh Du cũng cười cười một tiếng, cùng Chúc Minh Lãng cụng chén trà, lấy trà thay rượu, một hơi cạn sạch.
…
…
Sắp xếp xong hành lý, hôm này là thời điểm xuất phát, Chúc Minh Lãng vừa bước ra khỏi cửa, lại trông thấy Lý Thiếu Dĩnh ở phòng cách vách cũng cõng theo hành lý, dáng vẻ như muốn đi xa nhà.
"Lý Thiếu Dĩnh, ngươi rốt cục bị học viện đuổi sao?" Lúc này, trong viện có người cười nhạo nói.
Lý Thiếu Dĩnh là loại người dễ bị kích động, hắn lập tức mặt đỏ bừng, tức giận giải thích: “Ta là đi về thăm nhà, nhà lão tử ở khu vực thành trì thượng du!”
“À à, vậy ngươi nhớ phải cẩn thận, lỡ chẳng may giữa đường gặp chuyện chúng ta sẽ rất buồn đấy, dù sao ở đây cũng không có ai làm lao công tốt như ngươi được.” Người kia nói tiếp.
Trong viện vẫn luôn duy trì truyền thống giao đấu hằng tuần, mỗi lần Lý Thiếu Dĩnh bị khiêu khích, hắn đều kích động lao vào thi đấu, những một lần đều hít khói ở hạng chót, vì đó nên đành phải phụ trách vệ sinh toàn viện.
“Các ngươi cừ chờ đó cho ta, long linh của ta nhất định bước vào long môn trước các ngươi, lúc đó sẽ dạy dỗ các ngươi, để các ngươi biết các ngươi xách giày cho lão tử cũng không xứng!” Lý Thiếu Dĩnh tức giận xông ra cửa, giọng nói vẫn văng vẳng bên trong viện.
Màn tấu hài mỗi ngày này sớm đã trở thành chuyện vui vẻ nhất trong viện, Chúc Minh Lãng lắc đầu, cảm thấy trong viện xá đúng là thật náo nhiệt.
Lý Thiếu Dĩnh vốn không đủ tư cách tham gia nhiệm vụ, nhưng hắn đi cầu xin học viện cho phép về nhà thăm hỏi, hẳn sẽ có đội ngũ đi theo bảo hộ hắn, trên đường không cần quá lo lắng.
…
…
Chúc Minh Lãng đi đến cầu Bạch Nham, nhìn thấy mọi người đều đông đủ ở đó, Sở Nhạn Nhạn và Trịnh Du cũng ở đó.
Sở Nhạn Nhạn có quen Trịnh Du, nàng biết Trịnh Du cũng cùng đồng hành, hưng phấn đem chiến tích vĩ đại ở Vinh Cốc thành kể lại cho đồng học cùng nghe.
Chuyện ở Vinh Cốc thành trong Tổ Long thành cũng có một chút tin đồn không trọn vẹn, nhưng đại đa số mọi người vẫn không biết rõ làm sao Vinh Cốc thành còn có thể sống sót sau vụ bạo dân càn quét, nghe qua phương pháp Trịnh Du dùng để cản bạo quân, những học sinh này đều khâm phục không thôi.
Trịnh Du cũng là một người nói năng thiện đạo, rất nhanh liền làm quen với những Mục Long sư học viên này, mọi người đều đang chia sẻ một chút những chuyện liên quan đến khu vực thành thượng du.
“Chúc Minh Lãng, ở đây, chúng ta ở đây.” Sở Nhạn Nhạn vươn bàn tay ngọc trắng tinh tế khoác tay Chúc Minh Lãng, cổ tay còn đeo chút trang sức tinh tế, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nơi này tập trung không ít người, đa số đều tiến về khu vực thành thượng du.
“Ngươi chính là Chúc Minh Lãng? ?”
“Dáng vẻ cũng đâu có xấu xí lắm đâu?”
“Ngươi thật có tư tình với nữ quân sao? ?”
“Ngươi làm sao quen nữ quân thế ? ?”
“Lê Vân Tư quả thật là nữ nhận đẹp nhất Tổ Long thành sao, ngươi trông ta thế nào, ngươi thấy nàng so với ta ai đẹp hơn?”
Một loạt nữ đồng học lập tức xúm lại đặt câu hỏi, căn bản không cho Chúc Minh Lãng cơ hội trả lời, thậm chí các nàng còn chẳng cần Chúc Minh Lãng trả lời, một loạt nói ra hết những hiếu kỳ trong lòng.
“Mọi người đều đã đông đủ, vậy chúng ta lập tức lên đường, không thể để tụt hậu các đội khác được.” Tên nam học viên duy nhất lên tiếng, ngữ khí có chút lạnh lùng.
“Tốt, chúng ta đi theo Kim sư huynh.” Lúc này, Sở Nhạn Nhạn mới nói ra.