Nam Vũ Sa nhìn thoáng qua tường thành, lại liếc mắt nhìn bình nguyên đã hóa thành cát chảy, mở miệng nói: “Sẽ không quá lâu.”
“Tốt, ta cùng người của Huyền Qua Thần Quốc sẽ tận hết khả năng ngăn trở những dạ hành giả này.” Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Ban đêm, chủng loại âm dân khá nhiều, có không ít người trong bọn họ tiềm ẩn trong hắc ám, thậm chí phàm dân nhìn cũng nhìn không thấy bọn chúng, lại càng không cần phải nói dám cùng chúng nó chém giết đối kháng.
Thần dân, thần duệ, thần tuyển đều có thể mượn nhờ ánh sao Thần Minh trên bầu trời để nhìn rõ những âm linh vào ban đêm này, đồng thời năng lực của bọn hắn sẽ kèm theo một tia lực lượng Thần Minh, đối với những sinh vật ban đêm kia có áp chế tương đối mạnh cùng đả kích rất hiệu quả.
Hai người có thực lực tương đương, là thần dân thì có thể đồng thời đối phó số lượng sinh vật ăn đêm gấp năm lần trở lên, thần duệ thì có thể đối phó gấp 10 lần, thần tuyển có thể đạt được loại hiệu quả này càng mạnh...
Đương nhiên, với sinh vật ăn đêm càng cao cấp hơn, từng tia thần lực được Thần Sứ giao phó này đối với bọn chúng mà nói đã có lực chống cự nhất định, tỉ như nói loại hình như Diêm Vương Long, Chính Thần đều chưa hẳn có thể đem đến tác dụng áp chế.
Diêm Vương dễ tránh, tiểu quỷ khó chơi, sinh vật ăn đêm có trăm ngàn loại bản lĩnh, câu hồn, nguyền rủa, ác mộng, ngạc huyễn, dẫn dụ, quỷ hãm... Mánh khoé trộm săn dương gian tầng tầng lớp lớp, nếu người tu hành không có Thần Minh phù hộ, không cẩn thận một chút cũng sẽ bị gặm đến nỗi ngay cả xương vụn cũng không còn, dù sao những sinh vật ăn đêm này cũng rất khó dùng lẽ thường đi tìm hiểu.
Cho nên muốn đối kháng hắc ám, tác dụng của phàm dân thật không lớn, chỉ có những sứ giả nhân gian của thần mới có năng lực đối kháng.
Chúc Minh Lãng hiện tại xem như có vị cách cao nhất ở đây, những cao thủ kia của Thánh Khuyết đại lục chỉ sợ đều không có được tác dụng quá lớn, Mật Trọng Quân cùng với những thần dân của hắn thậm chí còn có tác dụng hơn so với những cường giả đỉnh cao đại lục như Bạch Đầu đại thủ phụng, Hà viện phó một chút, chí ít bọn hắn có thể nhìn rõ quỷ mị tà chủng trong đêm tối.
...
Không có thời gian nghỉ ngơi, để phòng ngừa có dạ hành giả xâm nhập vào trong thành tàn phá bừa bãi, Chúc Minh Lãng nhất định phải dẫn người đứng ở bên ngoài tường thành, trên người hắn tỏa ra ánh sáng thần tuyển đối với sinh vật trong đêm tối mà nói là rất tươi sáng, tựa như là một đoàn hỏa diễm nóng rực bên trong Hắc Ám sâm lâm, chỉ cần hỏa diễm không tắt, những sài lang hổ báo giấu ở trong bóng tối cũng không dám tới gần.
Tương tự, mặt khác những người nắm giữ thân phận sứ giả có thể sử dụng sức mạnh của Thần Minh nhất định cũng tựa như đống lửa, bó đuốc, có thể soi sáng sinh vật trong bóng tối...
Chỉ là, âm dân du đãng ban đêm trong vùng bình nguyên so với trong tưởng tượng có bao nhiêu, phảng phất như bọn chúng cũng biết trong tòa thành này có không ít sứ giả của thần phù hộ, đã tập kết thành đàn thành đàn lại cùng nhau.
Đêm tối dày đặc như mực, hoàn toàn không thể hòa tan.
Đèn đuốc sáng trưng đối với loại đêm tối này lại không có chút ý nghĩa nào, căn bản là không có cách thấy rõ một mảnh đất bằng đen kịt, thậm chí khi ba mươi ba ánh sao của các vị Chính Thần trên bầu trời chiếu rọi đến vùng đất này, ánh sao đều bị nuốt hết, nhìn không thấy hình dáng rừng cây, nhìn không thấy đường cong dãy núi nơi xa, tử khí nồng đậm đập vào mặt.
Màn đêm vừa xuống, hết thảy đều trở nên xa lạ!
Bên ngoài không còn là quan đạo, rừng cây, bình nguyên, càng giống như là Ma Uyên, Quỷ Vực, Âm gian.
Chúc Minh Lãng dựa vào một thân Hạo Nhiên Chính Khí đứng sừng sững ở bên ngoài tường thành sụp đổ, đứng hai bên hắn phân biệt là Phụng Nguyệt Bạch Long cùng Thiên Sát Long.
Bạch Khởi trưởng thành kỳ là Thần Long, quang diễm trên thân cực kỳ xinh đẹp cùng hắc ám không hợp nhau, Thiên Sát Long có thêm một trái tim chân chính của thần, nhưng nó cũng không có loại ánh sáng chấn nhiếp xua tan hắc ám kia, bởi vì nó cũng là một con rồng âm gian, cùng những dạ hành giả này là âm linh cùng một thế giới.
Âm phong ào ào, con ngươi Chúc Minh Lãng như có bạch diễm đang lắc lư, xuyên thấu qua sương mù hắc ám, hắn thấy được con đường bên ngoài thành chẳng biết từ lúc nào trở nên lầy lội không chịu nổi, ngay sau đó nhìn thấy từng vệt chất lỏng đỏ tươi, giống như một dòng suối đang chậm rãi chảy xuôi tụ tập đến trước mặt mình, cuối cùng trở thành một con đường bùn màu đỏ!
Giống như một tấm thảm đỏ tươi, hết lần này tới lần khác lại đặc dính lâm ly như thế.
Con đường bùn đỏ bắt mắt này khiến cho người ta không rét mà run, nhất là dưới hoàn cảnh trong màn đêm đen kịt này, cũng không biết con đường máu me này đến tột cùng thông đến hướng nào.
Bên trên con đường máu trải dài đột nhiên xuất hiện một cỗ kiệu màu đỏ!
Cỗ kiệu kia cùng đại kiệu tân hôn tám người khiêng ở dân gian rất giống nhau, nếu là ở trên một đường phố bình thường, cỗ kiệu màu đỏ này cũng coi như đẹp đẽ mỹ lệ, khiến cho người ta nhịn không được mà liên tưởng trong kiệu là một vị mỹ kiều nương động lòng người như thế nào.
Chỉ là bên trên một con đường máu trải dài, trong một đêm âm phong ào ào đầy quỷ, cỗ kiệu màu đỏ như máu này cũng làm toàn thân người ta nổi đầy da gà.
Hạo Nhiên Chính Khí trên người Chúc Minh Lãng không khỏi tán đi hơn phân nửa, cả người giống như là đang bại lộ bên ngoài giữa mùa đông, làn da nhanh chóng bị đông cứng đến trắng bệch phát tím, đôi mắt đã mất đi thần thái hỏa diễm vừa rồi!
Đây là cái gì??
Một thứ chưa từng thấy vào ban đêm!!
Trước đó xông xáo mấy lần ở trong đêm tối, bao gồm cả lần tiến vào ám tuyền ở ngã tư đường âm gian, Chúc Minh Lãng đều không cảm nhận được khí tức đáng sợ như vậy, rõ ràng là thần tuyển có thể khiến cho bách quỷ lui tán, nhưng thật giống như cùng tồn tại bên trong cỗ kiệu này so sánh căn bản không đáng giá được nhắc tới!
Nội tâm Chúc Minh Lãng đang đánh trống.
Một cỗ kiệu, một cỗ kiệu không có người nhấc, cứ quỷ dị như vậy, chậm rãi “Đi” về phía mình, không có chuyện gì khiến người ta sợ hãi hơn thế này!
“Là... Là Dạ nương nương.” Trong giọng nói của Mật Dung mang theo run rẩy, có thể tưởng tượng được toàn thân nàng lúc này đều đang phát run.
Hầu kết của Chúc Minh Lãng cũng đang ngọ nguậy, hắn tận lực để cho mình tỉnh táo lại.
Nếu như phía sau không phải Tổ Long thành bang, Chúc Minh Lãng tuyệt đối sẽ quay đầu bỏ chạy, loại tồn tại cấp bậc này chỉ từ trên khí tức đã có thể phán đoán, khó mà chiến thắng!
Dạ nương nương!!
Ít nhất là tồn tại cùng cấp bậc với Diêm Vương Long!
“Công tử, sắc trời đã muộn, nếu tiểu nữ tử về nhà chậm trễ, phụ thân chắc chắn sẽ cho là ta ở bên ngoài hẹn hò với dã nam tử...” Trong kiệu, một giọng nói mềm mại mỹ diệu truyền ra, vẻn vẹn chỉ nghe giọng nói cũng làm người ta liên tưởng đến trong kiệu nhất định là một vị mỹ nhân.
Chúc Minh Lãng ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời nữ tử đang nói chuyện trong cỗ kiệu này như thế nào.
“Phụ thân không tiếc ném ta vào trong giếng chết chìm cũng muốn bảo toàn danh dự gia tộc, cho nên tiểu nữ tử không thể chậm trễ, vô luận thế nào cũng không thể về muộn, còn xin công tử cho đi, để tiểu nữ tử sớm trở về nhà.”
Âm thanh nữ tử trong kiệu nhu hòa mà mảnh mai, mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu, rất dễ dàng kích thích dục vọng bảo vệ của người khác.
Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi, hắn nhìn cỗ kiệu đi trên con đường đầy máu me này, bên trong rèm châu cỗ kiệu đến tột cùng là thứ gì căn bản khó mà phân rõ, thế nhưng lời nói nàng phun ra lại làm cho người càng nghe càng rùng mình!
“Chúc ca ca, không thể vạch trần nàng, nếu không nàng sẽ lập tức phát cuồng tàn sát.” Lúc này Mật Dung hạ giọng nói.
Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu, do dự một hồi, thuận theo ngữ cảnh của Dạ nương nương mở miệng hồi đáp: “Hiện tại đã vào đêm, ta ở đây trông coi là vì phòng ngừa tặc nhân xâm nhập, cô nương là tiểu thư nhà nào, ta cần tra ra thân phận mới có thể cho đi.”