Sau khi Chúc Minh Lãng nói xong, cố ý nhìn thoáng ra phía sau.
Trong đêm tối, từng gương mặt kinh khủng treo trên tấm màn đen, nhìn không thấy những thân thể có mặt xanh nanh vàng này, nhưng mặc kệ là loại âm linh gì, cỗ kiệu màu đỏ như máu kia giống như không có khả năng vượt qua ranh giới!
Thứ ở trong kiệu, là chúa tể âm dân ở bình nguyên, bọn chúng e ngại nó, cho nên không dám đi phía trước cỗ kiệu này!
Giống như là đàn sư tử, sau khi đi săn được đồ ăn nhất định phải để Sư Vương ăn trước.
"Tiểu nữ tử là Nhị tiểu thư Liễu phủ, tên là Liễu Thanh Hoan, công tử xin nhanh chóng cho đi qua, chậm một chút nữa, tiểu nữ tử có lẽ sẽ bị gia phụ phát hiện, cho dù là một mình ra ngoài, gia phụ cũng sẽ không khinh suất tha thứ cho ta." Trong kiệu Dạ nương nương nói tiếp.
Chúc Minh Lãng đối với hành vi của vị Dạ nương nương này cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hắn nhìn thoáng qua Mật Dung.
Mật Dung đối với chuyện của Dạ nương nương cũng không hiểu rõ ràng lắm, chỉ nghe người thế hệ trước nói lại nếu gặp được Dạ nương nương thì phải ứng phó thế nào.
Lúc này, thiếu nữ Âm Linh sư Chi Nhu trốn ở phía sau có chút sợ hãi đi tới, nàng có chút sợ sệt, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói với Chúc Minh Lãng: "Có vài âm linh ngủ say trong thời gian dài, vừa mới tỉnh lại thường sẽ không ý thức được mình đã chết, ngược lại sẽ tái diễn lại chuyện lúc mình còn sống, tựa như một người mộng du, không thể tùy tiện gọi tỉnh lại, loại âm linh này tốt nhất đừng để nàng ý thức được rằng mình đã chết, đồng thời cũng không thể chọc giận nàng."
Thiếu nữ Âm Linh sư hiểu biết nhất đối với âm linh, Dạ nương nương hiển nhiên chính là một trong những âm linh đáng sợ nhất.
Chúc Minh Lãng đã hiểu đại khái.
Tóm lại đến dỗ dành vị Dạ nương nương này, để nàng cho rằng mình còn sống, để nàng duy trì ý thức nhã nhặn của một đại tiểu thư, thế này có thể kéo dài thời gian để Nam Vũ Sa tranh thủ chấp vá tường thành bang.
"Cô nương, có thể nói cho ta biết hay không, ngươi vì chuyện gì mà đi ra ngoài, có chuyện gì mà lại về muộn như vậy, chúng ta muốn ghi lại kỹ càng, mặt khác thân phận của cô nương cũng phải trải qua xác nhận mới có thể đi qua, gần đây quy định cấm đi lại ban đêm rất nghiêm, nếu ta tùy ý cho cô nương đi vào, ta cũng sẽ bị thành chủ chúng ta phạt roi đến chết, chỉ cần cô nương nói rõ tình huống, cho thấy thân phận, ta tuyệt đối sẽ không làm khó cô nương, thậm chí có thể hộ tống cô nương trở về, trên đường đi cũng sẽ không bị đồng liêu của ta kiểm tra lần nữa." Chúc Minh Lãng khách khí nói với vị Dạ nương nương này.
Dỗ dành, kéo dài, kéo dài!
Hiện tại Chúc Minh Lãng tóm lấy ba chữ bí quyết này.
Chỉ là, mỗi lần nói nhiều thêm một câu với Dạ nương nương, Chúc Minh Lãng đều cảm giác thân thể mình rét lạnh thêm một phần.
"Tiểu nữ tử ra khỏi thành để thăm viếng người thân, bà bà tuổi cao đã lâu không gặp, trò chuyện một chút không để ý sắc trời đã trầm xuống, thế là vội vàng gấp gáp trở về, công tử, nhà chúng ta gia giáo rất nghiêm ngặt, không cho phép về muộn, không cho phép về muộn, gia phụ sẽ ném ta xuống giếng, nước giếng rất lạnh rất lạnh, ta không cách nào thở được... Ta không cách nào thở được..." Lúc Dạ nương nương đang nói nửa câu nói sau, ngữ khí đã hoàn toàn thay đổi, giống như đang dùng một loại phương thức giãy giụa, tựa như là đang chìm trong nước.
"Không tốt rồi, nàng có thể là bị chết chìm trong giếng, công tử nhanh dẫn dắt nàng nói sang chuyện khác, tuyệt đối đừng để nàng hồi tưởng lại cái chết của mình!" Âm Linh sư Chi Nhu vội vàng nói với Chúc Minh Lãng.
Toàn thân Chúc Minh Lãng lại một lần nữa nổi da gà.
Hắn điều chỉnh lại một chút cảm xúc, vội vàng nói với vị Dạ nương nương trong kiệu: "Cô nương, ta cho ngươi đi qua, ngươi là Nhị tiểu thư của Liễu gia phủ đúng không, ta vừa rồi nghe đồng liêu của ta nói, lão gia Liễu gia phủ các ngươi đang uống rượu ở tửu lâu, nhìn qua có vẻ hắn sẽ không có khả năng về sớm, cô nương không cần khẩn trương, phụ thân nhà ngươi có lẽ còn chưa phát hiện ra ngươi về muộn."
"Thật sao, gia phụ vẫn còn uống rượu ở bên ngoài?" Dạ nương nương có chút kích động hỏi.
Chúc Minh Lãng thấy ngữ khí của nàng đã khôi phục lại như trước đó, thở dài nhẹ nhõm.
Xem ra lừa gạt được rồi.
Lúc này, cỗ kiệu kia đột nhiên nhẹ nhàng đi về phía trước, gần như trôi dạt đến cách Chúc Minh Lãng không đến mười bước, xuyên qua màn kiệu thật mỏng, Chúc Minh Lãng thậm chí có thể nhìn thấy thân ảnh thon thả ngồi ngay thẳng ở bên trong.
Chúc Minh Lãng lập tức cảm nhận được một loại lạnh thấu xương, lạnh đến làm cho người ta tưởng như đang ở trong hầm băng.
Thiên Sát Long và Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long ở bên cạnh đều lộ ra răng rồng, bọn chúng đồng thời cảm nhận được uy hiếp.
Chúc Minh Lãng vươn tay an ủi hai con rồng ở bên cạnh mình, để bọn chúng tạm thời không cần lộ ra địch ý.
Dạ nương nương này cực kỳ đáng sợ, tu vi hiện tại tuyệt đối không thể chống lại, tới chém giết là cách làm không sáng suốt.
"Đúng vậy, cho nên hiện tại cô nương không nên gấp gáp, ta nhất định phải xác nhận ngươi có phải là Nhị tiểu thư của Liễu phủ hay không, xin hỏi cô nương có bằng chứng không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Không có... Không có, ta đi ra ngoài rất vội vàng, nhưng ta quả thật chính là Liễu Thanh Hoan, không tin ngươi đến trong kiệu mà xem." Dạ nương nương nói.
Mật Dung và Chi Nhu gần như đều đồng thời lắc đầu điên cuồng với Chúc Minh Lãng.
Ngàn vạn không thể lên cỗ kiệu, càng không thể đi xốc lên màn kiệu, cỗ kiệu kia trên cơ bản chính là Dạ nương nương huyền quan, nếu người sống đi vào, nhất định sẽ chết không nghi ngờ, hơn nữa hồn phách còn bị trói buộc ở trong kiệu quan tài này!
"A, a, không cần phải vậy, không cần phải vậy." Chúc Minh Lãng cố nở nụ cười đáp lại.
"Nhưng ngươi không lên đây, làm thế nào biết được ta là Liễu Thanh Hoan, ngươi đây là đang cố ý làm khó dễ ta sao, vì sao người khác đều có thể đi vào? Ta đã nói với ngươi, ta nhất định phải về sớm, ta nhất định phải về sớm!" Giọng nói của Dạ nương nương nói ra hai câu phía sau đã bắt đầu trở nên có chút bén nhọn.
Nàng không kiên nhẫn được nữa!
Nàng cảm thấy Chúc Minh Lãng đang cố ý làm khó dễ nàng!
"Không không không, cô nương hiểu lầm..." Chúc Minh Lãng tê cả da đầu, quay đầu nhìn thoáng qua lỗ hổng trong tường thành, không thấy tường thành có nửa điểm dấu hiệu phục hồi như cũ.
Vũ Sa cô nương, ngươi còn chưa vá xong tường thành, Chúc lang nhà ngươi sẽ bị nữ quỷ này xé nát mất!
"Kỳ thật, tại hạ ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, khoảng khắc nghe thấy giọng nói của cô nương, liền biết cô nương là Nhị tiểu thư của Liễu phủ Lưu Thanh Hoan, không phải cố ý làm khó dễ cô nương, chỉ là muốn nói chuyện phiếm vài câu với cô nương." Chúc Minh Lãng viện một lý do kiên quyết không lên kiệu!
"A. . . à. . . Vậy công tử xin để cho ta đi qua đi." Dạ nương nương tiếp nhận cách giải thích này của Chúc Minh Lãng, thế là thúc giục nói.
"Vừa rồi tường thành bị sập, ngăn chặn đường đi, chúng ta đang để cho người đi dọn dẹp, cô nương có thể chờ một lát không?" Chúc Minh Lãng nói.
"Những hài cốt tạp vật này chỉ có thể ngăn cản xe ngựa thông hành, còn đây là cỗ kiệu, kiệu phu có thể bước qua." Dạ nương nương nói.
Kiệu phu? ? ?
Cỗ kiệu này căn bản không có kiệu phu.
Nhưng Dạ nương nương nói có, Chúc Minh Lãng không dám phản bác.
"Nàng đây là đi ra thành cùng với đám người kiệu phu. . ." Âm Linh sư Chi Nhu cẩn thận từng li từng tí nói với Chúc Minh Lãng. "Giữa phía dưới cỗ kiệu và con đường đó giống như có đồ vật gì đấy."
Ánh mắt Chúc Minh Lãng hướng về phía đó, phát hiện cỗ kiệu cũng không phải là lơ lửng, ở giữa cỗ kiệu và con đường máu me có đệm lên thứ gì đó.
Đứng thế này không nhìn thấy được rõ ràng, Chúc Minh Lãng đành phải khom người xuống, cúi đầu xuống nghiêng đầu đi xem, tư thế này mới có thể thấy rõ ràng phía dưới đáy cỗ kiệu.
Nhưng vừa nhìn thấy, lỗ chân lông trên người Chúc Minh Lãng đều nở ra, toàn thân đều trở nên căng thẳng!
Chúc Minh Lãng không hoàn toàn chôn xuống, cho nên kỳ thật chỉ thấy một phần nhỏ ở phía dưới cỗ kiệu, nhưng một phần nhỏ này có thể nhìn thấy một cánh tay bị ép tới biến hình, mặc dù không cách nào thấy rõ toàn cảnh, nhưng thông qua y phục máu tươi cùng cánh tay máu me be bét, có thể liên tưởng đến phía dưới cỗ kiệu đang đè ép một nữ nhân.
"Tranh thủ thời gian cho ta đi qua đi, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta bị phụ thân ném vào trong giếng mà chết chìm sao!" Giọng nói của Dạ nương nương lại một lần nữa truyền đến, đã trở nên bén nhọn hơn!
Mà ngay lúc nàng nói ra câu nói này, Chúc Minh Lãng thấy được trên con đường dài kia đang điên cuồng tràn ra máu tươi, máu chảy xiết như hồng thủy tràn về phía lỗ hổng trên tường thành!
Dạ nương nương triệt để mất đi kiên nhẫn, hơn nữa lời nói của Chúc Minh Lãng xúc phạm tối kỵ.
Lời Chúc Minh Lãng vừa nói, dẫn dắt nàng nhớ tới kiệu phu, mà kiệu phu chính là có quan hệ lớn nhất đến cái chết của nàng!
Nàng không phải chết chìm trong giếng, mà là bị cỗ kiệu đè chết!
Tám chín phần mười là vị Dạ nương nương này bởi vì sợ về muộn, không ngừng thúc giục kiệu phu, kiệu phu bọn họ chạy gấp, bầu trời bắt đầu tối đen không nhìn thấy rõ đường, lúc dẫm lên sườn núi làm cỗ kiệu bị nghiêng, tiểu thư trong kiệu lăn ra ngoài, mà cỗ kiệu quá nặng, kiệu phu phía sau không bắt được, cuối cùng cỗ kiệu cũng lăn theo xuống dưới, đè chết nàng.
Cho dù bị cỗ kiệu đè chết, nàng vẫn còn giữ lại nỗi sợ hãi đối với gia phụ, ngủ mê trong thời gian dài dằng dặc, sau khi nàng tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là muốn nhanh chóng trở về nhà sớm một chút.
"A, a, ta cho cô nương đi qua, cô nương an tâm chớ vội…" Chúc Minh Lãng thẳng lưng lên, bất động thanh sắc nói với vị Dạ nương nương bi thảm này.
Cô nương ở âm phủ thật biết điều chỉnh trạng thái, suýt chút nữa mình đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Suýt chút nữa đã khiến Chúc Minh Lãng có tâm lý tố chất cực cao bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất, cũng may Chúc Minh Lãng không có suy sụp, hắn thậm chí còn nở nụ cười tao nhã lễ độ với cô nương mặt mũi tái nhợt, chỉ là nụ cười này muốn bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu!
"Đa tạ, ngày sau tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp công tử." Dạ nương nương nói.
Sau khi biết giọng nói được phát ra từ dưới đáy cỗ kiệu, Chúc Minh Lãng không còn cảm thấy âm thanh này dễ nghe nữa, về phần thân ảnh thon dài phía sau màn kiệu kia, hơn phân nửa chính là giả tượng của mình đi.
Cỗ kiệu lại một lần nữa chậm rãi hành động, rõ ràng không có kiệu phu, nhưng lại “đi” về phía đèn đuốc sáng trưng trong Tổ Long thành bang.
Chỗ lỗ hổng trên tường thành, hoàn toàn yên tĩnh.
Rõ ràng đứng đấy rất nhiều người, nhưng mọi người căn bản không dám nói nửa câu, thậm chí ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận.
Qúa trình Chúc Minh Lãng chào hỏi với Dạ nương nương này bọn hắn đều nhìn thấy.
Trước mắt Chúc Minh Lãng không tìm thấy bất kỳ lí do thoái thác nào để ngăn cản vị Dạ nương nương này, dù sao kéo lý do lung tung, chỉ càng chọc giận Dạ nương nương đã mất kiên nhẫn.
Nhưng nhìn thấy cỗ kiệu màu đỏ như máu này tới gần, mỗi người đều tựa như rơi vào trong hầm băng!
Toàn bộ bình nguyên có số lượng sinh vật ban đêm khổng lồ cũng không dám đi phía trước Dạ nương nương, điều này đủ để chứng minh Dạ nương nương là nhân vật đáng sợ cỡ nào, dưới mắt Dạ nương nương muốn vào thành, nơi này của bọn hắn có lẽ sẽ biến thành máu thành quỷ chỉ trong vòng một đêm!
"Đợi một chút!"
Đúng lúc này, Chúc Minh Lãng tựa hồ nghĩ đến một lí do thoái thác hoàn mỹ, lại một lần nữa gọi lại Dạ nương nương.
"Ngươi đang làm khó dễ ta! Ngươi hận không thể để phụ thân ta dìm chết ta!" Quả nhiên, giọng nói của Dạ nương nương trở nên bén nhọn.
Tường thành, đường đi, phòng ốc đột nhiên ứa ra từng đường máu đỏ tươi, đang điên cuồng tràn vào trong thành.
Dạ nương nương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn!
Nàng bị Chúc Minh Lãng chọc giận, nàng hiện tại muốn xé xác Chúc Minh Lãng, cỗ kiệu kia đang bay về phía Chúc Minh Lãng!