“Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta ẩn vào xem một chút, nếu như bị người Chúc Môn phát hiện, các ngươi cho bọn hắn nhìn vật này, bọn hắn hẳn là sẽ không làm khó dễ các ngươi.” Chúc Minh Lãng đem lệnh bài thân phận của mình đưa cho Lê Tinh Họa, cũng để Tiểu Bạch Khởi lưu lại bên cạnh bọn họ để bảo vệ.
“Cẩn thận một chút.” Lê Tinh Họa nói.
“Ừm, sẽ không có trở ngại gì, nếu không nhờ vậy An Vương cũng không phải dạng người trong lần đụng độ thứ nhất ngay cả mặt đều không có lộ.” Chúc Minh Lãng nói.
Lê Tinh Họa nghe được câu nói này, không biết nên cười hay là không nên cười, nếu như công tử là một Dự Ngôn sư, hẳn là hắn có thể đem tất cả mọi chuyện chơi ra hoa ra quả.
Chúc Minh Lãng rất hi vọng bên trong Mục Long sư linh thi có một hạng năng lực là tiềm hành.
Thân thể Mục Long sư rất yếu ớt, kỹ năng ít, thời điểm chiến đấu càng là thuộc về quan chỉ huy quan chiến ở biên giới, nếu có dạng thiết lập này, vậy chẳng phải hẳn là cho mấy đạo sĩ thuật ẩn thân, bản thể hư hóa a, năng lực Long Nhân hợp nhất chẳng hạn, chỉ có như vậy mới có thể đem ưu thế của Mục Long sư phát huy đến cực hạn.
Mặc dù Mị Ảnh Chi Y là một kiện trang bị ẩn tàng khí tức phi thường cường đại, nhưng đại đa số thời điểm vẫn phải dựa vào bản thân Chúc Minh Lãng “Người vật vô hại” “Không có chút nào lực sát thương” mới có thể giấu kín, món trang bị này đã có chút theo không kịp tình trạng hiện tại, trừ phi để Chúc Thiên Quan cải tạo lại cho mình, khắc lên mấy minh văn tiềm tức.
Vẫn như cũ là mượn nhờ năng lực của Thiên Sát Long tiến vào trong đình viện này, Chúc Minh Lãng cũng không phải chạy đi tìm cái bảo vật gì, mà là đang tìm một tổ mèo con.
Quả nhiên, tại đình viện phía sau trên con suối nhỏ trên núi giả, Chúc Minh Lãng tìm được một đám quất miêu, đại đa số bọn chúng đều vẫn còn non, ngay cả năng lực tự mình hành động đều không có, một trận gió mãnh liệt thổi đến cũng có thể cướp đi tính mạng của bọn nó, lại càng không cần phải nói đến trận chém giết cuồng bạo sắp đến kia.
Đình viện ẩn nấp này tạm thời không bị phát hiện, Chúc Minh Lãng đem những con mèo nhỏ đóng gói lại, ngay lúc chuẩn bị rời đi, lại xuyên thấu qua khe hở dòng chảy độc đáo chỗ núi nhỏ trông thấy trong nhà gỗ có một người đang bất an đi tới đi lui ở bên trong, từ thân hình đi lại mà phán đoán, cùng tên An Vương bụng lớn đê tiện giống nhau đến mấy phần!
“Nguyên lai An Vương trốn ở đây.” Chúc Minh Lãng cười cười, không nghĩ tới trên người mấy con mèo con này thật là có manh mối mệnh lý đặc biệt.
Nhìn thoáng qua sắc trời, hẳn là không bao lâu sau An Vương sẽ bị các tướng sĩ Chúc Môn trực tiếp công phá nơi này xử quyết, chắc hẳn giờ phút này An Vương ngoại trừ nôn nóng cùng sợ hãi, trong lòng còn có tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, Chúc Môn dựa vào cái gì dám giết vào trong phủ của mình, mà dựa vào cái gì người của mình lại không chịu được một kích như vậy.
“Vì sao còn không hiện thân, vì sao còn không hiện thân! Bản vương đều sắp bị những tên chó săn Chúc Môn kia lôi ra ngoài chặt chém rồi, không phải Bách Thượng Nhân thần thông quảng đại lắm sao, An Vương phủ ta đều đã đi tới tình trạng này, vì sao hắn vẫn còn khoanh tay đứng nhìn, ta làm nhiều chuyện cho hắn như vậy, chẳng lẽ hắn muốn trơ mắt nhìn tín đồ trung thành như ta bị những loạn tặc Chúc Môn này giết chết sao!!” An Vương tức hổn hển, đã không nhịn được gầm thét ở trong đình viện.
Hắn biết vận mệnh của mình, thủ thuật ẩn nấp che giấu đình viện này sớm muộn cũng sẽ bị các tướng sĩ Chúc Môn phát hiện.
Người An Vương phủ căn bản không ngăn cản nổi bọn sát thủ Chúc Môn, không có người khác tương trợ, An Vương hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Đình viện này tương đối ẩn nấp, hẳn là nơi An Vương tiếp đãi một vài khách nhân trọng yếu thần bí, bình thường không có người, cũng không có thủ vệ, cho nên quất miêu xem nơi này như một cái ổ nhỏ an toàn của mình, sinh con ở chỗ này.” Chúc Minh Lãng bắt đầu phân tích.
Loại tiểu sinh mệnh giống như mèo này, ngược lại là không dễ dàng cảm giác cùng phát giác ra được.
Cảm giác của tất cả những người tu hành, hoặc là cảm giác không được những thứ mạnh hơn mình rất nhiều, hoặc là cảm giác không được những thứ so với mình yếu quá nhiều.
Cho nên một vài người thải linh, đa số là người bình thường, bọn họ hành tẩu tại một chút địa phương hung hiểm, ngược lại không dễ dàng bị sinh vật mạnh mẽ phát giác.
“Tinh Họa nói trên người quất miêu có manh mối mệnh lý của Tước Lang Thần, có phải là chỉ thời điểm quất miêu nghỉ lại ở chỗ này, mắt có thể thấy Tước Lang Thần cùng An Vương ở đây trao đổi cái gì hay không?”
“Mặc dù không biết nội dung nói chuyện, nhưng quan hệ của An Vương cùng Tước Lang Thần hẳn là tương đối mật thiết, lúc trước nhận biết của hoàng tộc đối với Thiên Xu thần cương hẳn là cực kỳ có hạn, Tước Lang Thần lại thụ thương ẩn núp nhiều năm, ban đầu ở Tuyết Phong sơn nhìn thấy hắn, kỳ thật cùng với người tu hành Cực Đình cũng không có bao nhiêu khác biệt, Tước Lang Thần cùng hoàng tộc cấu kết lại với nhau, không chừng chính là do An Vương giật dây...”
“Tước Lang Thần là một kẻ máu lạnh, ban ngày hắn mới sử dụng thần thuật Bách Lý Lưu Sa cường đại như vậy, lúc này hẳn là còn đang dựa vào các loại Thần Cổ Đăng Ngọc chữa thương cho mình, căn bản không có khả năng chạy đến nơi đây cứu giúp An Vương một kẻ đã không có tác dụng gì.”
“Mà An Vương phủ hủy diệt, cũng coi như là bộc lộ ra thực lực của Chúc Môn, chính vì vậy Triệu Viên mới có thể không chút do dự đem hết thảy mọi thứ hiến cho Tước Lang Thần, để Tước Lang Thần trợ hắn diệt trừ Chúc Môn.”
“Triệu Viên có được địa vị Hoàng Vương chân chính của mình, cũng thu hoạch được tuổi thọ lâu dài hơn, Tước Lang Thần đạt được Ngọc Huyết Kiếm hắn muốn, còn khôi phục được đại bộ phận thần lực của hắn, hai người này kiếm được đầy bồn đầy bát, những người khác toàn thành bạch cốt dưới chân bọn hắn.”
Ôm lấy mấy con mèo con, lúc này Chúc Minh Lãng nghe được âm thanh tiếng la giết cùng long khiếu ngoài viện, xem ra các dũng sĩ Chúc Môn đã phát hiện ra đình viện bí mật này.
Có thể nhìn thấy trong phòng, An Vương trực tiếp bị dọa đến ngồi liệt trên mặt đất, mấy lần cầm lấy một thanh kiếm muốn làm một linh hồn có cốt khí dưới kiếm, cuối cùng lại không dám đâm vào thân thể của mình.
“Nguyên lai đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, thật sự là một thằng ngu, trước bị Triệu Viên coi như vũ khí mà sử dụng, sau đó lại bị Tước Lang Thần lợi dụng, cuối cùng phát hiện Chúc Môn mà mình vẫn luôn khiêu khích lại là đại lão hổ.” Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy buồn cười thay cho thằng hề An Vương này.
Loại nhân vật này, không cần thiết phải đáng thương cho hắn, ngay lúc Chúc Minh Lãng chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp có thể biết được tất cả đầu mối mệnh lý!
Nếu như lúc này mình hóa thân thành sứ giả Tước Lang Thần, đem An Vương từ trong vòng vây của Chúc Môn cứu ra, vậy có phải có thể từ trong miệng An Vương moi ra tất cả tin tức có liên quan tới Tước Lang Thần hay không, bao gồm cả địa phương ẩn thân của hắn.
Có được tin tức từ cách này càng thêm chính xác hơn so với cưỡng ép bức cung!!
Tước Lang Thần bị thương, lại bị mình chặt mất một cánh tay, những năm này hắn cùng phàm nhân không có gì khác biệt, thẳng đến gần nhất sau khi khôi phục một bộ phận thế lực mới bắt đầu hoạt động, nhưng cho dù hoạt động, dù hắn làm bất cứ chuyện gì đều khó có khả năng độc lai độc vãng, cần An Vương ra tay trợ lực...
Manh mối mệnh lý trọng yếu của Tước Lang Thần, khẳng định ở trên người An Vương!
...
Dù sao cũng là cảnh tượng tiên đoán tương lai, chỉ cần có gan lớn, Thần Minh cũng dám đùa nghịch!
Chúc Minh Lãng lập tức dùng vải bố che mặt mình lại, sau đó nghênh ngang ôm một ổ mèo con này đi tới căn phòng che giấu trong An Vương phủ.
Thủ vệ bên ngoài phòng đã giết ra ngoài, bọn hắn đang cực kỳ nỗ lực chống cự, nhưng có thể đoán được kết quả của mấy người bọn họ, tướng sĩ Chúc Môn mãnh liệt như hổ, không phải những a miêu a cẩu này của An Vương phủ có thể so bì.
“Sao còn không đâm xuống, chẳng lẽ lại muốn bị người Chúc Môn bắt, nghiêm hình tra tấn cung khai ra mọi chuyện liên quan tới thần minh sao?” Chúc Minh Lãng bày ra một thái độ phi thường nghiền ngẫm, mở miệng chất vấn.