Về tới thôn, các thôn dân rất nhanh liền xông tới.
Lúc này bọn hắn đã không còn mặt mũi hiền lành như trước, từng người đều mang theo vài phần oán khí.
“Vì sao ngươi lại không giết Yêu Thần kia, chúng ta thế nhưng đã lấy ra toàn bộ linh mễ còn sót lại, lại tiếp tục chậm trễ nữa ngay cả ngươi cũng không thể giết được nó!” Hoàng Trì lão đầu có chút bất mãn nói.
“Vì sao ngươi không nói cho ta, tu vi sẽ dần hạ xuống?” Chúc Minh Lãng lại chất vấn.
“Cái này...” Hoàng Trì lão đầu biểu lộ cứng ngắc lại mấy phần, lại vội vàng giải thích. “Không phải là do ta sợ ngươi biết việc này sẽ mất đi dũng khí giết Yêu Thần sao, ngươi giết nó, lấy được Yêu Thần châu, tu vi đại tịnh tiến, mà chúng ta cũng không còn phải bị nó quấy nhiễu cùng hãm hại, đây là chuyện có lợi đối với tất cả mọi người.”
“Ta đã gặp nó, tu vi của nó so với các ngươi mà nói cao hơn một chút, ta chỉ có thể cùng nó đấu trí. Nếu như các ngươi còn có linh mễ, chỉ cần các ngươi có thể cam đoan tu vi của ta không giảm, tối nay ta nhất định sẽ làm thịt nó!” Chúc Minh Lãng nói.
“Chính chúng ta đều không đủ ăn.” Hoàng Trì lão đầu rõ ràng chần chờ.
“Vậy thì không có biện pháp, ta không thể qua đêm ở lại chỗ này, nếu như các ngươi không thể cung cấp linh mễ cho ta, ta đành phải tiếp tục lên đường tìm linh bản.” Chúc Minh Lãng nói.
Hoàng Trì lão đầu nhíu mày.
Hắn không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy Chúc Minh Lãng đã nắm giữ quy luật trọng yếu của Long Môn, không phải mỗi một thôn trang nào cũng sẽ có thần tuyển giả đi ngang qua, nếu Chúc Minh Lãng không trợ giúp bọn hắn, bọn hắn có lẽ sẽ phải chờ thời gian càng dài hơn, mà đến lúc đó bọn hắn phải chăng có được bình yên vô sự hay không còn khó mà nói được.
“Được rồi, nhưng đây quả thật là một chút linh mễ cuối cùng còn sót lại của chúng ta, tối nay vô luận thế nào ngươi cũng phải giết nó, nó chiếm đoạt vùng đất Linh Nguyên phong phú nhất kia, chúng ta căn bản là không có cách nào trồng trọt được.” Hoàng Trì lão đầu nói.
...
Ăn no bụng, Chúc Minh Lãng cảm giác thân xác thần du của mình giàu có thêm mấy phần.
Cái gì mà linh mễ còn sót lại, Chúc Minh Lãng cũng không tin, Thúy Đồng Yêu Thần cũng đã nói, bọn hắn có kho gạo, số lượng còn không ít.
Cho nên Chúc Minh Lãng vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị.
Thôn dân vì mình cung cấp linh mễ bảy ngày, bảo hộ tu vi của mình không giảm xuống trong vòng bảy ngày, nếu tối nay mình đi giết Yêu Thần, Yêu Thần châu sẽ về tay Chúc Minh Lãng, linh lâm mà Yêu Thần chiếm đoạt sẽ được thôn dân sở hữu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Chúc Minh Lãng ăn no lưng lửng bụng lại một lần nữa xuất phát đi đến khu rừng Yêu Thần trú ngụ.
Trên đường đi, Chúc Minh Lãng thử nghiệm đem những linh mễ này đút cho Tiểu Bạch Khởi, phát hiện bọn chúng có thể làm long lương lấp đầy bụng Long Thần của Tiểu Bạch Khởi.
Nhưng mà linh mễ đủ để duy trì tu vi năm ngày của Chúc Minh Lãng lại chỉ đủ một bữa ăn cho Bạch Khởi.
“Cũng không tệ lắm, nhờ thứ này chí ít có thể hỗ trợ Tiểu Bạch Khởi đi ra chiến đấu một lần, làm một con rồng sáu chữ, nó thường xuyên phải vượt cấp khiêu chiến, cùng tu vi tự nhiên không tính là cái gì.”
Đến khu rừng, Yêu Thần rất nhanh đã hiện thân.
Nó nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng, thái độ đã không có ôn hòa giống như trước đó.
“Nghĩ ra biện pháp giải trừ phong ấn?” Thúy Đồng Yêu Thần hỏi.
“Không có, cuối cùng ta quyết định tới đây giết ngươi, chỉ cần ngươi đem Yêu Thần châu cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Chúc Minh Lãng nói.
“Ha ha ha ha, tha ta một mạng, ngươi có từng nghĩ tới vì sao ta có thể bảo trì tu vi cao như vậy, không phải là do các thôn dân đạt thành hiệp nghị với ta, bọn hắn lừa gạt thần tuyển tới, ta sẽ giết hết bọn họ, cướp đoạt linh bản, sau đó dùng máu của bọn họ đến tẩm bổ đất đai mảnh rừng này, để bọn hắn có thể trồng ra linh mễ. Bây giờ bọn hắn phát hiện tu vi của ta hạ xuống, ở vào trạng thái nửa chết, không muốn tiếp tục hợp tác với ta nữa liền để cho ngươi tới giết ta, ngươi ngược lại là thật sự dám đến giết ta, ta nhổ vào, còn dám nói với ta ngươi là người thiện tu, vô sỉ!” Thúy Đồng Yêu Thần mắng.
Thiện tu có dạng người đen ăn đen thế này sao??
“Cho nên ngươi lựa chọn đánh với ta một trận, hay là giao ra Yêu Thần châu?” Chúc Minh Lãng hỏi.
Cần gì phải tự mình đưa ra lựa chọn.
Quyền chủ động ở trên tay mình, nên để bọn họ đưa ra lựa chọn.
Dù sao dân cũng không phải loại lương dân gì, yêu cũng không phải là loại yêu tốt.
“Loại ngày này ta cũng chịu đủ rồi, chỉ vì một lần tham lam làm hại bản Yêu Thần rơi vào kết cục hiện tại. Để cho ta nhìn xem ngươi có cái bản lĩnh gì!” Thúy Đồng Yêu Thần không nói thêm lời nào nữa, hướng về phía Chúc Minh Lãng giết tới.
Trong quá trình nó bay nhào tới, thân ảnh nó lập tức hóa thành trăm ngàn đạo, Chúc Minh Lãng chỉ cảm thấy mình bị một đoàn Yêu Thần bao vây, yêu trảo lít nha lít nhít đánh tới, muốn đem mình trực tiếp xé thành thịt vụn!
“Kiếm Linh Long!”
Chúc Minh Lãng lâm nguy không sợ, một tiếng kiếm đến, chỉ thấy Kiếm Linh Long hóa thành một đạo hồng quang, bỗng nhiên bay lên không.
Ở trên đầu Chúc Minh Lãng, Kiếm Linh Long cũng trong phút chốc hóa thành hơn ngàn đạo kiếm mang, tạo thành đầy trời mưa kiếm, hướng về phía cánh rừng trên đại địa đâm xuống!!
Những yêu ảnh kia bị mưa kiếm kích sát, nhanh chóng biến mất.
Trong phương viên mười dặm tất cả đều là lỗ thủng, cây rừng bị gọt nát, một mảnh bừa bộn, cùng lúc đó, Chúc Minh Lãng duỗi ra một bàn tay, nắm Thần Huyết Kiếm vào lòng bàn tay của mình, minh văn Ngọc Huyết huy hoàng loá mắt, hóa thành từng đạo kiếm văn hoa lệ bắt mắt, như thần mạch trải rộng toàn thân Chúc Minh Lãng, mà trên trăm kiếm hồn trong kiếm thể Kiếm Linh Long biến thành giáp phiến đẹp đẽ lộng lẫy, bao trùm toàn thân Chúc Minh Lãng!
“Hay cho một tên kiếm tu thích bịa đặt lung tung, nếu ngươi là thiện tu, bản Yêu Thần chính là một kẻ ăn chay!” Thúy Đồng Yêu Thần mắng một tiếng, nó vì tránh đi mưa kiếm mà phải lui về phía sau.
Cặp mắt đặc biệt của nó không ngừng chuyển động, ngay sau đó nó giơ lên móng vuốt của mình, đột nhiên hướng về phía bầu trời vỗ tới.
Rất nhanh, trảo ấn xanh biếc hết cái này đến cái khác không ngừng đập xuống, mỗi một cái móng vuốt đều có thể đánh vỡ nát một mảnh sơn lâm, có thể đè bằng một ngọn núi!
Chúc Minh Lãng vẽ ra kiếm hoàn màu đỏ, kiếm hoàn hướng về bốn phía, hóa giải hết thảy trảo ấn hướng về phía mình.
Hắn không tránh lui, lại trực tiếp hướng về phía trước, mỗi một lần trảo ấn đập trúng hắn, hắn mới vẽ ra một vòng kiếm chấn lui.
Rất nhanh, Chúc Minh Lãng vừa phòng ngự vừa tiếp cận Thúy Đồng Yêu Thần, trong lúc bất chợt lồng ngực của Thúy Đồng Yêu Thần bắt đầu sinh trưởng ra từng cây huyết cốt thứ đáng sợ, những cốt thứ này tràn ra như hồng thủy trên lồng ngực, lại tràn ngập sát cơ, Chúc Minh Lãng vẫn không có tránh lui.
Sở Hướng Vô Tiền! (Tâm luôn hướng về phía trước)
Trong chiến kiếm phái vốn có kiếm pháp này, dựa vào việc không ngừng tiến gần về phía địch nhân cùng với tiến công để đề thăng kiếm cảnh của mình.
Đối phó với một bán Yêu Thần, chính là phải mạnh tay, thừa dịp nó bệnh phải lấy mạng của nó, có trời mới biết nếu cùng nó tiếp tục kéo dài chiến đấu, nó sẽ có thủ đoạn quỷ dị gì dây dưa với mình!
“Ngươi không lùi??” Thúy Đồng Yêu Thần kinh ngạc nói.
“Lúc ta cầm kiếm, không sợ hết thảy!” Chúc Minh Lãng bỗng nhiên xuất kiếm, kiếm lực bá đạo đến cực điểm, giống như là kinh đào hải lãng, có thể đem Yêu Thần này chém chết hay không không nói, nhưng ít ra trên khí thế có thể áp đảo triệt để!!
Chân trần không sợ mang giày!
Thời điểm Chúc Minh Lãng cầm kiếm khí tràng cả người đều biến đổi, lăng lệ, cuồng dã, từ trước tới giờ không cho đối thủ có quá nhiều lựa chọn, lúc ấy Tước Lang Thần cũng không thể thắng được mấy kiếm của Chúc Minh Lãng, thứ hắn coi trọng chính là đại khai đại hợp.
Ngươi không chết, chính là ta chết!
Những cốt thứ tươi tốt kia bị Chúc Minh Lãng trực tiếp chém nát, toái cốt bắn ra, đâm vào trên thân thể Chúc Minh Lãng, cũng mang theo máu tươi bắn tung toé một vùng lớn, nhưng dưới loại tình huống này Chúc Minh Lãng vẫn y nguyên hướng về phía trước mà đánh!