Vào thời khắc này lực kiếm như thể bộc phát đến đỉnh điểm, Chúc Minh Lãng lại đánh ra một kiếm, thế kiếm như núi lở, cuối cùng thì Thúy Đồng Yêu Thần cũng không chịu nổi, nó bay ra tránh khỏi chiêu kiếm biển gầm núi lở này.
Thúy Đồng Yêu Thần thổ huyết không ngừng, chỉ có điều số máu này sau khi rơi xuống mặt đất thì nhanh chóng hoá thành một luồng khí tức màu xanh lam, tiêu tán trong không khí, khoảng đất đó cũng hoá thành màu huyết trà của ngàn năm sau.
"Kiếm cảnh của ngươi đã đến mức này, ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng không thể bình yên vô sự, cảm giác khi xương gai của ta đâm qua thân thể cũng không dễ chịu gì!!" Thúy Đồng Yêu Thần che ngực, yếu ớt nói.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Chúc Minh Lãng tiếp tục bước về phía trước, cho dù trên người vẫn đang chảy máu.
"Ta thua rồi, chỉ là một cái thân xác mà thôi, ta cho ngươi. Hy vọng ngươi có thể trở thành thần, nếu không, ở cái vùng đất tạp nham dưới Long Môn này mà tìm được ngươi thì không dễ dàng gì, mối nhục ngày hôm nay, ta nhớ kỹ rồi!" Thúy Đồng Yêu Thần nói.
Vừa dứt lời, thân thể Thúy Đồng Yêu Thần nổ tung, lớp da và bộ lông đều văng ra ngoài, vết máu kinh khủng từ trong bắn ra, Chúc Minh Lãng trông thấy vô số cây ngân cốt toái vô cùng đáng sợ bay về phía mình.
Uy lực của vô địch kiếm vô cùng lớn, thậm chí có lúc còn có thể vượt qua cả kiếm vẫn kiếm pháp, nhưng điều không tốt là sau khi đánh ra mấy chiêu kiếm này thì toàn thân sẽ tê cứng, rất khó tạo lớp phòng ngự, hơn nữa không thể thi triển loại kiếm pháp cường đại trong thời gian ngắn.
Chúc Minh Lãng cũng quan tâm lắm đến việc đỡ mấy gai nhọn từ trong thân thể hắn bắn ra, thế nên vết thương trên người lại nhiều hơn không ít.
Nhưng mà hiện tại hắn có được thân xác thần du, không những không bị thương mà chỉ cần hắn bổ sung đủ linh bản thì thân xác này sẽ nhanh chóng khôi phục lại.
Chúc Minh Lãng Lung la lung lay, nhịn đau đi về phía đống đồ vật mà Thúy Đồng Yêu Thần bỏ lại, từ trong đó hắn tìm được một viên yêu thần châu màu xanh biếc.
Độ tinh khiết của viên yêu thần châu này không cao, linh bản coi như đầy đủ, dù sao chỉ là bán trạng thái, có được phẩm chất như này cũng coi như không tệ.
Đúng như những thôn dân kia nói, nguồn linh bản trong khu rừng này vô cùng phong phú, ngồi ở đây nghỉ ngơi thì linh bản sẽ tổn hao ít hơn, thỉnh thoảng còn có thể bổ sung thêm chút ít, Chúc Minh Lãng lập tức ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu tụ linh nạp khí.
Nhưng chưa khôi phục được bao nhiêu thì Chúc Minh Lãng đã nghe thấy những bước chân gấp gáp bước đến đây.
Từng cây đuốc với ánh lửa lập loè xuất hiện xung quanh, không bao lâu sau các thôn dân bước tới, ánh sáng đỏ hắt lên khuôn mặt họ khiến họ trông vô cùng quái dị.
"Ta đã giết được yêu thần, dựa theo ước định, mảnh rừng này sẽ là của các người, ta ở đây nghỉ ngơi một chốc, thương thế khôi phục rồi sẽ lập tức rời đi." Chúc Minh Lãng nói với thôn dân.
Hoàng Trì lão đầu chậm rãi đánh giá Chúc Minh Lãng, mang theo một tia cảnh giác lại mang theo một tia tham lam.
Hắn cúi đầu nói mấy câu với mấy tên trẻ tuổi trong thôn, không cần đoán cũng biết, bọn họ đang thương lượng xem nên xử lý Chúc Minh Lãng như thế nào.
"Chàng trai trẻ à, bây giờ cậu bị thương cần loại linh mễ này để điều dưỡng chứ không phải là gấp gáp dùng yêu thần châu tăng tiến linh tu của mình, ta đưa ra một đề nghị tốt cho cậu mà cũng tốt cho chúng ta." Hoàng Trì lão đầu nở nụ cười, cặp mắt kia nhìn chằm chằm yêu thần châu trong tay Chúc Minh Lãng.
"Không phải các người đã nói, tất cả linh mễ đều sẽ đưa ta sao, sao bây giờ vô cớ lại nhiều hơn mười ngày?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Bớt nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không, đừng tự mình không biết thân biết phận!" Một thanh niên đứng bên cạnh lão nói.
"Đúng vậy, bây giờ cậu đang bị thương, không phải là đối thủ của chúng ta, kỳ thực chúng ta hoàn toàn có thể ra tay độc ác với cậu, đoạt lấy thân xác thần du này của cậu. Nhưng chúng ta cũng không phải dạng người độc ác như vậy, nên mới đưa ra một đề nghị với cậu, đừng không biết phân biệt tốt xấu như thế." Hoàng Trì lão đầu nói.
Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
Những thôn dân này hầu hết đều đã chứng kiến cảnh mình giết được yêu thần, cảm thấy cứng rắn giết hại thì có chút mạo hiểm thế nên mới lưỡng lự.
Nếu như bây giờ mình rơi vào trạng thái sống dở chết dở thì chắc chắn bọn họ đã xông lên cắn xé mình đến không còn mẩu xương vụn nào rồi!
Cho nên, cả hai bên đều không có vấn đề gì.
Bởi vì bọn họ đều là sói!
"Vốn trời vừa sáng thì ta đã muốn đi tìm các người, dự định cướp sạch kho gạo, nếu các người đã không phải người tốt gì thì ta cũng chẳng cần giả vờ nữa." Chúc Minh Lãng thở dài một hơi.
Nói xong câu đó, Chúc Minh Lãng đưa một tay ra, trên bàn tay xuất hiện một ấn đồ màu trắng!
"Bạch khởi, tàn sát dân!"
Bọn họ là sói thì đương nhiên sẽ có rồng!
Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long từ trong linh vực bay ra, đại địa thoáng chốc đông lại, kéo dài cả trăm dặm, băng tuyết cuồng bạo như một trận gió quét lớn, đáng sợ cuốn về phía những thôn dân kia.
Trong băng tuyết, vô số dãy băng long mạch cuồng loạn, chúng nó vây quanh Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long, dưới một tiếng hiệu lệnh của nó mà quét về phía những thôn dân Long Môn tham lam này.
Toàn bộ những thôn dân kia đều trợn tròn mắt!
Trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ!
Người này không phải kiếm tu sao!!
Kiếm tu thì lấy đâu ra long thần!!!
"Mục long sư!" Hoàng Trì lão đầu bày ra vẻ mặt như không thể nào tin được, ánh mắt của hắn di chuyển từ thần huyết phi kiếm của Chúc Minh Lãng đến trên người Bạch Long Long Thần.
Hoàng Trì lão đầu có hỏi qua tu vi của Chúc Minh Lãng.
Kỳ thực cho dù không hỏi, đám thôn dân này vẫn sẽ làm như vậy, cho dù thần vương có cường đại hơn nữa nhưng khi vào Giới Long Môn thì tu vi đều là bị áp chế đến cảnh giới Bán Thần, chỉ cần không phải mục long sư, cái loại mà có thể có được mấy con rồng bán thần thì bọn họ có thể đối phó được.
Nhưng thật không ngờ tới...
Trên đời này lại có người là song tu mục thần.
Hơn nữa, thực lực con Long thần này của đối phương cực kỳ kinh khủng, mặc dù tu vi bị áp chế nhưng thực lực thể hiện ra cũng không dưới bán thần, bọn họ liên hợp lại cũng không thể địch nổi!
"Ta không muốn biến thành người phàm, ta không muốn phải cực khổ gầy dựng lại lần nữa!!"
"Ta đã từng là thần!!"
"Đừng giết, đừng giết ta, ta đem tất cả mọi thứ đoạt được trong Long Môn đưa cho ngươi..."
Các thôn dân vô cùng hối hận nhưng Chúc Minh Lãng không có một chút nhân từ nào đối với bọn họ.
Huống hồ gì những người này đều có thân thể thực không chết, chỉ là sau khi chết ở đây thì tu vi của họ sẽ bị phế.
Chỉ có điều bọn họ ở trong này quá lâu rồi thế nên cho rằng Long Môn mới là thực tại, trên khuôn mặt của bọn họ tràn ngập vẻ thống khổ và tuyệt vọng.
Giết xong đám dân này thì thương thế của Chúc Minh Lãng cũng đã tốt hơn.
Hắn thu thập hết linh bản mà những thôn dân này, vừa hay bù lại số linh bản mất đi do bản thân bị thương ban nãy.
Về tới làng, Chúc Minh Lãng tìm được kho gạo.
Gạo trong kho cũng chẳng có bao nhiêu, nhiều lắm thì chống đỡ được một tháng.
Cũng may có một viên yêu thần châu, có thể giúp một con rồng của mình trực tiếp đề thăng thực lực.
"Trong Long Môn không có bình cảnh, ngươi chiếm được cái gì thì trực tiếp đề thăng cái đó. Viên yêu thần châu này cho Thiên Sát Long, Thiên Sát Long vốn đã có thần tâm rồi bây giờ thêm viên yêu thần châu này nữa thì nó có thể phát huy được sức mạnh bán thần khi ở đây." Cẩm Lý nói.