"Nếu như ta có thể an toàn rời khỏi Long Môn vậy chẳng phải ta lập tức sẽ trở nên vô địch sao?" Chúc Minh Lãng nói.
"Tu vi lấy được không phải đều giao cho ngươi, cụ thể chuyển hoá như thế nào thì ta cũng không nhớ nữa. Thế nào, bản long ngư không có lừa ngươi phải không! Mục long sư mới là người đứng trên vạn người, thần trên thần!" Cẩm Lý lại bắt đầu ảo tưởng.
"Nói như vậy quả thực mục long sư ở Long Môn chiếm giữ ưu thế rất lớn." Chúc Minh Lãng gật đầu.
"Không gian Mục long sư có thể làm đặc biệt lớn, chỉ cần có tài nguyên phong phú, thì có thể treo lên đánh tất cả thần phàm giả khác. Ở thế giới kia, tài nguyên thiếu thốn đương nhiên không phát huy được tốt, nhưng ở trong Long Môn này, thời gian trôi qua rất nhanh, linh bản đầy đủ, không bình cảnh không long kiếp... Quả thực là thiên đường của mục long sư!" Cẩm Lý nói.
"Được rồi." Chúc Minh Lãng nói.
"Bây giờ ngươi có đủ linh mễ rồi, đi xa hơn một chút xem, ông trời nhất định đã an bài sẵn cho ngươi, ngươi là người thần tuyển." Cẩm Lý nói.
Trong thôn vẫn còn một số người mê muội ở lại.
Những người này đã từng là tôn giả một phương nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không muốn rời Long Môn, dù thân xác thần du của bọn họ đã rất yếu nhưng vẫn ở đây, không biết đang chờ điều gì.
Nhìn thấy Chúc Minh Lãng bình yên vô sự từ sau rừng đi về, những thôn dân này hẳn sẽ hiểu đã có chuyện gì xảy ra, bọn họ chủ động dâng số linh mễ tồn kho ra.
"Ngài cứ đi về phía có địa thế cao, nhắm thẳng về cái trụ trời đó mà đi là được rồi." Một tên thanh niên có dáng dấp thôn dân nói.
"Được." Chúc Minh Lãng gật đầu, nhìn thấy khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì mấy của người thanh niên này, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi: "Ta giết những người có năng lực trong thôn của ngươi, ngươi không oán trách ta sao?"
"Mỗi người đều có trời cao an bài, thôn dân là thôn dân, cứ cố thành tiên thì sẽ vi phạm luật trời, bị yêu thần ăn tươi nuõt sống cũng được, bị người mạnh hơn đào thải cũng tốt, đó đều là lựa chọn của họ." Thanh niên nhàn nhạt nói.
"Lỡ đâu ý của ông trời là muốn mọi người cạnh tranh với nhau, cường giả vĩnh viễn mạnh mẽ?" Chúc Minh Lãng thuận miệng nói.
"Đây là các loại sau này mà từ khi sinh ra đến nay ngươi chưa từng gặp phải, đối với sự hiểu biết về ý trời, mà ta cũng vậy... Cố gắng đừng đi trêu chọc dị thú trong Long Môn, chúng nó mới là cư dân chân chính ở nơi này." Người thanh niên đó nói cho Chúc Minh Lãng một lời cảnh cáo nhỏ.
Men theo đường núi tiến thẳng về phía cây cột chống trời cao vút tầng mây.
Nhìn thì có cảm giác như ngọn núi chứa cây cột chống trời đó đang nằm ở một đầu của dãy núi nhưng khi người vượt qua núi non trùng điệp thì lại phát hiện ngọn núi cao ngất đó hẵn còn ở chân trời.
Chúc Minh Lãng càng đến gần ngọn núi chọc trời ấy thì Chúc Minh Lãng phát hiện ngọn núi này vô cùng lớn, dường như nó đã chiếm mất nửa phần bầu trời trước mặt hắn, với độ cao chỉ thấy được mây chứ không thấy sườn núi của nó khiến cho lúc người ta ngẩng đầu lên nhìn thì trong lòng sinh ra cảm giác đáng sợ và kính nể.
"Vị đạo hữu này, xin dừng bước!"
Chúc Minh Lãng đạp trên phi kiếm, hắn căn bản cũng không chú ý tới phía sau có người.
Hắn ngừng lại, đứng ngay giữa một đỉnh núi và tầng mây đen kịt cuồng bạo, ánh mắt nhìn chăm chú vào người nữ tử đang đuổi theo mình.
Điều khiến Chúc Minh Lãng chú ý đến là, đối phương cũng đang ngự kiếm phi hành, nàng ta mặc một bộ đồ màu tím đỏ hiếm thấy, lọn tóc ưu nhã cao quý cuộn lên, lộ ra phần cổ trắng nõn nà, tinh tế.
Tiên tử thiên nữ!
Chúc Minh Lãng có chút xúc động, bản thân mình quả không hổ là một nam tử mi thanh mục tú, bất luận là ở bên ngoài hay là ở bên trong Long Môn đều dễ dàng hấp dẫn thiên tiên!
"Cô nương có chuyện gì?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Lúc ta vào Long Môn thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thế cho nên tu vi bị tổn hao, không lâu trước đây ta có đến một thôn làng, người trong thôn nói với ta là, tất cả linh mễ đã đưa cho một vị kiếm tu rồi, vì vậy ta vội vội vàng vàng đuổi theo..." Kiếm tu thiên nữ nói.
Thấy vị thiên nữ kiếm tu này ấp úng không nói ra được nửa câu sau nhưng vẫn kiên trì đứng ở trước mặt mình, Chúc Minh Lãng cười cười nói: "Ngươi muốn ta chia cho ngươi một ít phải không?"
"Đúng vậy, trên người đạo hữu hiện lên điềm lành, chắc chắn không phải hạng người gian tà xảo trá gì, nếu ngươi có thể phân cho ta một chút để duy trì tu vi, sau này ta nhất định sẽ hậu tạ." Kiếm tu thiên nữ thành thành thật thật hành một cái lễ, biểu hiện ra mấy phần thành ý.
Gò má của nàng hơi hơi ửng đỏ, rụt rè, khẩn trương, tầm mắt rủ xuống, dáng vẻ như thể nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ thì nàng ta nhất định sẽ không lên tiếng nhờ vả người khác.
Chúc Minh Lãng tỉ mỉ quan sát một lúc, cũng thừa nhận dung mạo đối phương quả thực rất đẹp, hơn nữa tiên nữ này còn đang gặp khó khăn, Vì vậy hắn bày ra một bộ dáng chánh nhân quân tử nói:"Thực xin lỗi, lúc chiến đấu với yêu thần, ta bị thương, số linh mễ đó đã tiêu hao hết rồi, về tiền bạc bây giờ cũng không có bao nhiêu, nếu cô nương cảm thấy ta là một người đáng tin thì chúng ta có thể nhân cơ hội tu vi vẫn còn vững mạnh này mà liên thủ làm thịt một con dị thú."
"Ngươi không phải còn có..." Cẩm Lý ở một bên theo bản năng nói.
Chúc Minh Lãng vung tay lên, giống như đuổi ruồi hất Cẩm Lý đi sang một bên, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ chân thành đàng hoàng mỉm cười.
"Nếu như thế, vậy không làm phiền đạo hữu." Kiếm tu thiên nữ có chút mất mát, hành một cái lễ coi như có phong độ rồi buồn bã rời đi.
Chúc Minh Lãng cũng đáp lễ, bình tĩnh đưa mắt nhìn nàng ta rời đi.
"Ngươi thật là ngu ngốc, người có thể đi vào Long Môn này, không phải tiên tử chính là thần nữ, dù gì cũng là tiên đời hai, thần đời hai, người ta rơi vào hoạn nạn, cần sự giúp đỡ, bây giờ ngươi đưa tay tương trợ, nói không chừng mai này nàng ta còn lấy thân báo đáp lại ngươi, nếu ngươi thấy nàng ta không đẹp bằng nương tử nhà ngươi thì ngươi cũng có thể kết được một mối quan hệ tốt đẹp, nếu như nàng ta là một nữ thần minh trên trời cao, sau này có khi còn có thể bảo kê cho ngươi đấy!" Cẩm Lý có chút bất mãn nói.
"Long Môn không những áp chế tu vi mà còn giảm tu vi của người ở đây, điều này có nghĩa là Long Môn không chỉ đang thử thách năng lực sinh tồn, năng lực ứng đối của thần tuyển giả trong một môi trường mới mà còn đang bức bách mỗi thần tuyển giả tranh đấu lẫn nhau, dưới tình huống không biết vị nữ tử kia có thực sự gặp khó khăn hay không hay là đang dùng phương pháp giả vờ đáng thương để lừa linh mễ của người khác, ta lại đưa linh mễ hiếm hoi này cho nàng ta chẳng phải là quá ngu xuẩn sao? Nàng ta khôi phục tu vi, dựa vào cường đại thần thông lật mặt tiêu diệt ta thì ta sẽ trở thành đám người mất phương hướng rồi." Chúc Minh Lãng tức giận nói với Cẩm Lý.
"Người ta đẹp như thế, sẽ không hại ngươi." Cẩm Lý nói.
"Một lão sắc ngư như ngươi, tam quan bất chính." Chúc Minh Lãng đảo cặp mắt trắng dã, lười để ý Cẩm Lý.
Cho dù là một người không não mang thiện tu, có ý nghĩ giúp người làm niềm vui thì cũng phải suy nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra chứ.
Chắc hẳn là do trong cảnh dự báo đã rèn luyện tâm cảnh của mình thế nên bây giờ Chúc Minh Lãng càng thêm phần cẩn thận, mọi việc đều cân nhắc chu toàn, bởi vì hắn biết rõ đi nhầm một bước sẽ mang tới hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Vị trí mặt trời mặt trăng trong Long Môn thay đổi quá nhanh, linh mễ Chúc Minh Lãng có rất nhanh đã tiêu hao một phần ba.
Nhưng ngọn núi này vẫn còn rất xa như trước, số linh mễ này là căn bản không có khả năng chống đỡ được đến đó, phải nghĩ biện pháp khác thu được linh bản.
Tiếp tục ngự kiếm phi hành, lúc Chúc Minh Lãng đi qua một tảng đá thì phát hiện núi đá này có vết tích hư hại.
Lại đi một khoảng nữa, Chúc Minh Lãng lại thấy mặt đất dưới chân núi đá xuất hiện vô số vết rách, giống như bị nguồn sức mạnh khủng khiếp nào đó chém qua nhiều lần, kéo dài đến cả trăm dặm.
Chúc Minh Lãng men theo những vết tích kinh người này đi thêm một đoạn, rất nhanh sau đó đã trông thấy một màn mưa đang tuỳ ý tàn sát giữa đất trời, mưa rơi không ngớt, cơn gió mạnh mẽ lúc thì quét ngang mang theo cả lớp đất dày bị thổi tung, khi thì cuộn trào mãnh liệt như thể thiên hà góp thêm lôi điện cùng nhau đổ xuống!
Khí thế thật là mạnh.
Là vị thần minh nào ở chỗ này chém giết sao?
Chúc Minh Lãng đi xuyên qua cơn lốc đáng sợ này, rất nhanh sau đó, ở một vùng đất bằng trong rừng, hắn đã trông thấy nguồn cơn mọi việc.
Trong vết nứt trên mặt đất rộng lớn, có tới trên hàng trăm thanh kiếm màu xanh đang múa loạn trong khu rừng rộng lớn này, những nơi chúng lướt qua mặt đất đều bị chém nát bấy, chúng chém giết tất cả đám Nham Lâm Tiên Quỷ trong rừng đá này!
Thực lực của mỗi một con Nham Lâm Tiên Quỷ đều không thua gì con địa tiên quỷ mà ban đầu Chúc Minh Lãng gặp được ở Bạch Thường kiếm tông, điều khiến người ta kinh hãi là, trong vùng rừng đá này có đến hàng trăm con, trông chẳng khác gì một động tiên quỷ!
Sau khi giết chết đám địa tiên quỷ chung quanh thì thanh kiếm tiên màu xanh này lại nhanh chóng trở về một chỗ, vây quanh thân một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ tía.
Kiếm khí màu xanh hừng hực chói mắt, quang huy đan vào nhau, chằng chịt đông đảo, tiên khí dồi dào, khiến vẻ đẹp xuất chúng của vị nữ tử này càng thêm xuất chúng, chỉ là sắc mặt nữ tử này càng thêm tái nhợt, trạng thái còn lâu mới khả quan như ban đầu.
"Hoát!!!!!!!"
Mặt đất rung chuyển, cả mặt đất trước mắt Chúc Minh Lãng như thể bị thứ gì đó làm kinh động mà cuộn tròn lại, ngay sau đó cả mặt đất miên man bỗng chốc dựng đứng lên, không ngừng dâng cao, không ngừng dâng trào!
Cả mặt đất này đều là vật sống!!
Chúc Minh Lãng không khỏi hít vào một hơi, còn may bản thân vừa rồi không đường đột hạ xuống.
Có thể khiến cả mặt đất có sự sống thì chắc chắn đó là một con đại địa tiên quỷ đã gần chạm đến cảnh giới thần minh, mặt đất rung chuyển đó kỳ thực là tấm lưng rộng lớn của nó, đám đá rãi rác trong rừng rậm này đều là số gai nhọn trên lưng nó!
Phần đầu của Đại địa tiên quỷ gần như chạm đến tầng mây trên cao rồi, nó nâng tay của nó lên, đánh thẳng về phía vị kiếm tu thiên nữ trông nhỏ bé chẳng khác một con muỗi nhỏ trên mặt đất, cảnh tượng núi toác đá lở kinh khủng xuất hiện!
Thực lực Kiếm tu thiên nữ cũng coi như rất khá, nàng lại điều khiển cho trên trăm thanh kiếm tản ra ngoài, mỗi một thanh kiếm đều xoay tròn, tạo thành vô số vòng đao kiếm khí, chém thẳng về phía bàn tay đá và con đại địa tiên quỷ kia!
"Thực lực của vị thiên nữ này khá khủng bố, cũng may không nhân lúc nàng ta nói tu vi giảm sút mà ra tay tàn độc nếu không chắc hẳn sẽ bị đánh về nguyên hình mất." Chúc Minh Lãng nói thầm.
"Gì??" Cẩm Lý bày ra dáng vẻ không thể tin nổi, trừng thật to đôi mắt cá nói: "Lúc đó ngươi còn tính hạ độc thủ, đối mặt với một vị nữ tử xinh đẹp như vậy mà ngươi cũng nổi lên ác ý được, ngươi còn là người không?"
"Cẩm Lý, nếu như ngươi cho rằng giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa thì ngươi cũng nên cho rằng việc ta làm là đúng." Chúc Minh Lãng nói.
"Ta biểu diễn cho ngươi xem một màn cá chép ói nhé. Hà...ọc!"
"Già mà không kính."
"Bản ngư ta có vạn năm thọ mệnh, cho dù có sống được một hai ngàn năm thì cũng đều là thanh xuân chính trực!" Cẩm Lý chính trực nói.
Sau khi hoàn thành công cuộc khinh bỉ bằng lời nói thường nhật với Cẩm Lý thì Chúc Minh Lãng thấy vị kiếm tu thiên nữ kia đã có xu hướng thất thế rồi.