Lúc Nữ Oa Long đang bố trí pháp trận thì cánh tay nhỏ bé của Tương Dạ nương nương thò ra, đặt gần vị trí của vị thần thủ thần minh quan tưởng kia.
Đợi đến tối, có thể lợi dụng cánh tay nhỏ bé của Dạ nương nương để ngăn chặn thần thông của đối phương!
"Được, tối nay chúng ra lại đến gặp hắn!" Chúc Minh Lãng gật đầu.
Thần minh Dương Băng ngồi ở đằng xa, động tác hô hấp mãnh liệt.
Điều tiên là phần ngực phập phồng sau đó là phần bụng buộc chặt sau đó thở khí ra.
Tựa như không cần dùng đến đám thực vật linh bản kia, hắn vẫn có thể dựa vào phương thức hít thở này để để duy trì tu vi của mình, thậm chí còn có thể bổ sung lượng tu vi mà mình mới hao tổn trong trận chiến ban nãy.
"Lúc trước cũng ở chỗ này điều dưỡng, rõ ràng khôi phục rất nhanh, sao bây giờ lại chậm như vậy?" Thần minh Dương Băng mở mắt, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ.
Bốn cánh tay khác của hắn đã được thu lại, cỗ khí tức thô bạo trên người hắn cũng được thu liễm lại không ít.
Có lẽ do cảm thấy hướng làm của mình không đúng.
Thần minh Dương Băng đứng lên, hắn đi về một phía khác.
Lúc xoay người lại, phần lưng của hắn lộ ra, ngay vị trí phần vai sau lưng của hắn thình lình xuất hiện một bàn tay nhỏ bé tái nhợt!
"Là do sự nhiễm hàn của còn Bạch Long Long Thần thuộc tính băng kia sao, sao có cảm giác cơ thể mình không thể nào ấm lên nổi?" Dương Băng đổi hướng khác, lầm bầm trong miệng.
Trời bắt đầu tối dần, thần minh Dương Băng hít thở một hồi cũng không thể khiến vết thương trên người hắn khép miệng lại.
Quan trọng nhất là, hắn cảm thấy sau lưng mình lạnh run người, toàn thân bắt đầu cương cứng đau nhức, hắn cảm thấy sau lưng mình có người nhưng mỗi khi quay đầu lại tỉ mỉ quan sát thì lại không có gì.
Có lẽ Dương Băng sẽ không bao giờ ngờ được rằng, sau lưng hắn đang treo một cánh tay nhỏ bé tái nhợt, chính làn âm khí lạnh lẽo đó đã khiến hắn khó hít thở được, miệng vết thương cũng vì vậy mà khó khép lại!
Khí nguyên dương của hắn đang bị cánh tay của Dạ nương nương từ từ hút đi.
Màn đêm buông xuống, trong lòng Dương Băng bắt đầu có một tia lo lắng.
Thương thế hắn chưa có hoàn toàn khôi phục, lỡ như tên mục long sư xài được kiếm ban nãy lại đánh tới thì sợ là bản thân cũng không đối phó nổi.
Đưa quan tưởng có linh bản sung túc này cho hắn?
Dương Băng lắc đầu.
Với tư cách là một thần thủ kim cương, lùi bước chính là đi ngược lại ý chí chiến đấu của bản thân, nếu bây giờ lựa chọn nghe theo sự sợ hãi vậy thì không biết qua bao nhiêu năm nữa tu vi của hắn mới có thể tăng lên.
"Quái vật lắm tay, ta lại đến rồi đây." Quả nhiên, một giọng nói đê tiện truyền đến.
Thần minh Dương Băng lạnh lùng hừ một tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần hung ác độc địa!
"Ngươi tự đến tìm chết!" Dương Băng hiếu chiến, hắn cũng coi thường loại người nói chạy là chạy như Chúc Minh Lãng!
"Ta rất ngạc nhiên, ngươi có thể mọc thêm tối đa bao nhiêu cánh tay?" Chúc Minh Lãng dò hỏi.
"Mười cánh tay!" Thần minh Dương Băng không hề kiêng kỵ chút nào, tự tin ngạo mạn nói: “Nhưng đối phó với ngươi, chỉ cần sáu tay!"
"Nói nghe thật dễ dàng, mọi người đều bị áp chế tu vi, theo ta thấy ngươi bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng được sáu tay." Chúc Minh Lãng nói.
Lúc nói đến đây, Chúc Minh Lãng thấy trên bả vai của thần minh Dương Băng có một cánh tay nhỏ màu trắng bám ở đó, nó còn vô cùng linh hoạt nhấc một đốt ngón tay lên chào hỏi với Chúc Minh Lãng!
Cả quá trình diễn ra nhưng thần minh Dương Băng vẫn không hề phát hiện ra.
Toàn thân Chúc Minh Lãng đều nổi hết da gà.
Cái tay này của Dạ nương nương thật quá nghịch ngợm.
Sau khi được tách ra độc lập, tính sát thương của nó giảm xuống nhưng bản lĩnh dày vò người khác thì vẫn còn, Chúc Minh Lãng có lưu ý đến việc rất nhiều vết thương trên cơ thể vị thần thủ kỳ quái này đều chưa khép miệng lại.
Ở trong Long môn, thương thế có thể dựa vào việc hấp thu linh bản để khôi phục nhanh chóng.
Vị quái thần nhiều tay này nếu đã ở nơi quan tưởng này thì hẳn là không thiếu linh bản, nói cách khác thì việc thương thế của hắn không lành lại được cũng có công lao của bàn tay nhỏ bé này của Dạ nương nương.
Sức quan sát của Thần minh Dương Băng cũng coi như nhạy cảm, hắn thấy ánh mắt Chúc Minh Lãng khác thường nên đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bả vai mình.
Bàn tay nhỏ bé của Dạ nương nương lại càng kỳ quái hơn, dường như nó hiểu vô cùng rõ những vùng mà mắt thường không thấy tới, nó biết rõ làm thế nào để chơi trò lẩn trốn với người khác.
Nàng ta nhẹ nhàng bò ra sau cổ thần minh Dương Băng, cho dù thần minh Dương Băng có quay đầu nhìn ra sau vai thì cũng không thấy cánh tay nhỏ bé dễ thương kia.
Thừa dịp thần minh Dương Băng quay đầu qua một bên, bàn tay nhỏ bé của Dạ Nương Nương vòng ra sau cổ hắn, bò qua vai phải của thần minh Dương Băng, sau đó nó giống như đang khiêu vũ, chống bàn tay đứng thẳng dậy, dùng ngón tay út tinh tế nhẹ nhàng rạch một cái về phía cổ của Dương Băng!
Cái động tác này.
Rõ ràng là ra hiệu cho Chúc Minh Lãng động thủ!
Lúc này Chúc Minh Lãng nâng lên ánh mắt, ra tín hiệu cho Bạch khởi đang đứng ở trên núi cao.
Bạch khởi nương theo phần đá lổm chổm trên vách núi mà đi tới sát rìa, nó chậm rãi ló cái đầu trắng ra, một đôi con ngươi băng nguyệt nhìn xuống thần minh Dương Băng đang đứng phía dưới!
Đôi mắt đột nhiên rực rỡ hào quang, đôi mắt của Phụng Nguyệt Bạch Long có thể sinh ra một cỗ năng lực nghiền nát, đám đá phân bố không đều, đám cây tùng cao lớn, những thứ rũ xuống theo vách đá đều bị ánh mắt đó nghiền thành bột mịn trong nháy mắt.
Nhân Diệt Long đồng!
Hình như là do bất mãn với trận chiến lần trước thế nên vừa mới ra tay mà Bạch Khởi đã dùng chiêu hiểm như này rồi!
Thần minh Dương Băng vội vội vàng vàng dùng hai cánh tay bảo vệ phần đầu của mình, nhưng trên cánh tay, trên thân người hắn đều có những vết rách nhỏ, sau khi hoa văn tràn đến da, máu tươi cũng từ đó chảy ra.
Nhất thời, toàn thân thần minh Dương Băng đều là máu, số máu này hoá thành làn hơi nước nóng bỏng trong khô khí.
"Rống!!!!"
Lúc này Phụng Nguyệt Bạch Long mới đánh xuống dưới, đôi móng vuốt của nó nặng nề ép chặt thần minh Dương Băng trên mặt đất cứng rắn, hơi ngửa đầu một chút, hít vào một hơi, sau đó Bạch khởi trực tiếp phun hết khí đó về phía mặt Dương Băng!
Băng Ai Long Tức so với Băng Không Chi Sương còn mạnh hơn gấp trăm lần, thần minh Dương Băng nhanh chóng xoay đầu đi, tránh để bản thân bị đông cứng lại.
Thừa dịp băng khí vẫn chưa lan tràn, toàn thân nóng bỏng của thần minh Dương Băng đột nhiên bắt đầu cháy hừng hực, đó là một loại lửa man rợ đỏ thẫm, sau khi tiếp xúc với máu thần huyết của vị thần minh này xong, một nguồn năng lực mạnh mẽ tuôn trào!!
"Oanh!!!!"
Xích man hoả đẩy lùi Bạch khởi nhưng cú vồ ban nãy của Bạch khởi đã trúng vào bả vai tên nọ, hung hăng cào rớt một mảng thịt lớn khiến cho xương bả vai của vị thần này đều lộ ra ngoài.
Thần minh Dương Băng chẳng hề để tâm đến mấy vết thương thế này, một người sở hữu thể chất bạo thần như hắn, thậm chí cảm giác đau cũng không nhiều như người ta.
Hắn lùi về sau mấy bước, bắt đầu thôi hóa cánh tay thứ ba và thứ tư của mình!
Thế nhưng, một luồng hàn băng từ sau lưng truyền đến khiến thần minh Dương Băng nhịn không được mà lạnh run người, chẳng biết tại sao hắn có cảm giác sau lưng hắn là một khối băng vô cùng lạnh, khiến cho quá trình thôi động thần thông của mình bị thứ gì đó cản trở.
Thần thủ không hề xuất hiện.
Mà lúc này, Chúc Minh Lãng và Thiên Sát Long đồng thời phát động thế tiến công.
Chúc Minh Lãng dùng Bôn Lôi kiếm tiếp cận, dùng luân mãn kiếm nguyệt đánh phủ đầu, một nhát kiếm sử dụng bạo nguyệt dày đặc chém về phía trước mặt thần minh Dương Băng!!
"Thình thịch!!!!"
Thần minh Dương Băng có thể nói là cứng chắc như sắt thép, sau khi Kiếm Linh Long hấp thu thần huyết thì phải nói là chém sắt như chém bùn nhưng khi chém vào trên người vị thần thủ bạo thần này lại chỉ có thể để lại những vết thương ngoài da.
Thần minh Dương Băng dùng khửu tay của mình ngăn cản chiêu kiếm Chúc Minh Lãng đánh tới, cánh tay bên kia thì dùng sức mạnh từ thần huyết hoá thành một đạo huyết viêm quyền mà đánh thẳng về phía trái tim Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng để cánh tay còn lại chặn mặt sau của kiếm, dùng thân kiếm để đỡ lấy nắm đấm của đối phương, chỉ có điều sức lực của hắn ta thực sự quá kinh người, Chúc Minh Lãng có cảm giác như thể mình vừa phải chịu một kích mạnh như bị cả một ngọn núi đập trúng người chứ không phải là một nắm đấm nho nhỏ nữa, cả người bay vòng về sau, đập vào vách đá phía sau mới ngừng lại được.
Cho dù bị đánh lui nhưng Thiên Sát Long vẫn kịp lúc xuất hiện ngay trên cánh tay man rợ kia, cái đuôi của nó nặng nề, không tiếng động quấn quan cổ vị bạo thần, siết chặt!
Kéo mạnh một cái, thần minh Dương Băng bị nhấc khỏi mặt đất, bị Thiên Sát Long xử hình phạt treo cổ!
Điểm cuối cùng của phần đuôi, Minh đèn được mở ra, hiệu quả của ánh sáng có thể khiến da thịt con người có thể trực tiếp bị thối rữa từ minh đèn trong ban đêm được phát huy ngày càng mạnh!
Thần minh Dương Băng đã chịu hình phạt treo cổ, lại còn bị minh đèn chiếu trúng, giờ đây toàn thân hắn nóng rực, huyết dịch điên cuồng bốc hơi, mà Thiên Sát Long thì không do dự mà bày ra bộ lân đẫm máu của mình, vừa thực thi hình phạt vừa hấp thu thần huyết của thần minh Dương Băng.
Cái gì mà máu thánh linh năm chục ngàn năm trở lên, từ nay về sau Thiên Sát Long nó chỉ uống thần huyết!
Thần huyết mới là thứ thuần nhất, hợp khẩu vị với nó!!
"A!!!!"
Thần minh Dương Băng liều mạng giãy dụa, cho dù rơi vào tính huống như này nhưng hắn vẫn không buông xuôi, hơn nữa hiện tại xương cốt của hắn đang phát ra những tiếng vang nghe như tiếng pháo nổ, cũng không biết là hắn được ban tặng sức mạnh gì mà trên người thần minh Dương Băng cư nhiên lại mọc ra một đoạn xương kỳ lạ!
Những đoạn xương kỳ lạ đó mọc ra từ sau lưng hắn, hình dạng như những con mãng xà không máu thịt, nó rất mạnh hung ác độc địa, nó nhe hàm răng toàn xương ra trực tiếp cắn thẳng vào phần đuôi của Thiên Sát Long sau đó lại cắn đứt luôn phần đuôi mới được mọc thay ra của Thiên Sát Long!
Minh huy tiêu tán, Thiên Sát Long vỗ đôi cánh, bỏ đuôi mà chạy, đợi sau khi bay đến một khoảng cánh an toàn, Thiên Sát Long dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào vị thần minh quái dị kia, trong miệng phát ra từng tiếng gầm nhẹ!
Xương sống lưng tựa như một con mãng xà để lộ ra một loại cảm giác đáng sợ dữ tợn!
Phần xương quái lộ ngay lập tức đánh thẳng về phía bàn tay thon dài đang trốn ở sau gáy, tự như muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn vậy.
Bàn tay Dạ nương nương sợ đến mức năm đầu ngón tay phải cật lực vận hành, dùng tốc độ như của một con sao biển vùng vẫy giữa đại dương, nhanh chóng trốn đi, tốc độ chạy trốn của nó nhanh ngoài sức tưởng tượng, xương tay quái dị mặc dù có thể vươn dài ra để đuổi theo thế nhưng hiển nhiên nó còn có một sứ mệnh quan trọng hơn, bảo vệ chủ nhân của nó.
"Còn tự xưng là thần thủ kim cương, hoá ra là cộng sinh với một con yêu quái rắn." Chúc Minh Lãng buông lời cười nhạo vị thần nọ.