"Ha, không có mấy con rồng này giúp sức thì ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta!" Trong ánh mắt thần minh Dương Băng tràn đầy lửa giận.
"Ta là mục long sư, nuôi được nhiều rồng, nuôi được tốt là bản lĩnh của ta!" Chúc Minh Lãng đáp.
Dứt lời, Chúc Minh Lãng lại bước tiếp về phía trước.
Hắn bước cả thảy bốn bước, mỗi bước một nhanh, cứ như mỗi một đoạn lại đột phá được tốc độ cực hạn của bản thân.
"Phanh!"
Đến bước thứ tư, dường như Chúc Minh Lãng đã phá vỡ được thứ gì đó, không gian như một tấm gương bắt đầu xuất hiện các vết nứt, cước bộ phi toa cũng ngừng lại trong khoảng khắc đó, Chúc Minh Lãng chém một kiếm từ thấp tới cao, thi triển ra một chiêu hất kiếm mạnh mẽ chứa đầy khí thế phượng vũ cửu thiên!!
Thần minh Dương Băng thấy thế thì cuống quít lùi hẳn về sau.
Mục long sư...
Còn có loại mục long sư bá đạo đến mức muốn đánh giáp lá cà với một vị thần minh có huyết thống bạo thần sao?
Linh kiếm của đối phương rất đặc biệt, là một thanh kiếm linh chi long, điều này coi như có thể hiểu được, thế nhưng dưới tình huống bình thường thì không phải mục long sư nên trốn ở phía xa, tựa như phi kiếm Kiếm Sư thao túng kiếm linh của mình vậy, vì sao kiếm pháp, kiếm cảnh của tên mục long sư này lại cao cường đến thế??
Thần minh Dương Băng bị phượng kiếm thiên vũ hất văng lên không trung, suýt chút nữa thì ngã khỏi vách núi.
Lúc này, trên bầu trời rộng lớn đột nhiên xuất hiện một bàn tay, bàn tay đó to lớn như một ngọn núi khổng lồ, nó không hề có dấu hiệu báo trước nào đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của thần minh Dương Băng, sau đó lại dùng trọng lực nặng nề đến cực hạn vỗ hắn đập vào vách đá cứng rắn trên núi!
Thần minh Dương Băng còn chưa kịp thống khổ kêu rên thì trong bầu trời mênh mông lại xuất hiện thêm một bàn tay to lớn nữa, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà liên tiếp ba mươi sáu chưởng đều được đánh ra!!
Ở chỗ núi cao, Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long lại ngẩng đầu lên lần nữa, thời gian dư dả khiến nó có thể tích tụ được luồng khí tức băng long càng mạnh hơn, sau đó thổi hết ra trong một hơi!
"Chu tước kiếm!"
Lúc này đây Chúc Minh Lãng không tự mình đánh ra chiêu thức mà ném Kiếm Linh long đang cầm trong tay lên cao.
Bây giờ Kiếm Linh long cũng nắm giữ được điểm tinh tuý của kiếm vẫn kiếm pháp, nó gào thét trong mây trời, trong khoảng khắc thân kiếm biến mất thì trên mảng trời rộng lớn lại xuất hiện hoả kiếm rực rỡ!
Đám hoả kiếm hoa lệ đó cuối cùng hợp lại thành một con chu tước như trong thần thoại, đôi cánh chu tước lay động giữa trời cao sau đó đột ngột lao xuống!
Ba mươi sáu đạo chưởng pháp đó chính là do pháp thuật của Nữ Oa long tạo thành, lực sát thương không lớn nhưng sở hữu chế lực cực mạnh, khiến cho vị bạo thần này không thể động đậy, sự tập kích liên tiếp oanh tạc, ưu thế của việc quần ẩu bây giờ đã được phát huy đến cực điểm!
Cuối cùng, vị bạo thần nhiều tay này cũng không chống đỡ nổi nữa, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.
Thân thể của hắn ta quả thật vô cùng cường tráng, nếu đổi thành một số vị thần có thể trạng yếu một chút thôi cũng sẽ bị nghiền nát không còn gì rồi, nhưng hắn lại vẫn vẹn nguyên như cũ.
"Trở về tu luyện cho tốt đi, không chỉ phải tu luyện thần thông của mình mà còn phải học làm thế nào để trở thành một vị thần minh khiêm tốn lễ độ nữa." Chúc Minh Lãng quơ quơ thanh kiếm trong tay.
Bạo thần nhiều tay này cũng là một người thẳng thắn cương nghị, nếu đổi lại là những vị bán thần, chuẩn thần khác chắc là sớm đã cầu xin tha thứ, còn vị bạo thần này vẫn dùng ánh mắt hung ác như lúc đầu mà nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng.
"Năm tháng còn dài, ta ngươi đều là thần minh, thắng bại nhất thời không chứng minh được điều gì!" Vị bao thần kia không cam lòng nói.
"Có khí phách, nể ngươi là một nam tử hán, đợi ta thành thần, nếu sau này gặp được ngươi trên tinh lục nào đó thì nhất định sẽ cảm tạ sự cứng cỏi của ngươi hôm nay, dẫu sao thì trên ngọn núi này cũng chẳng có mấy người cứng rắn được như ngươi!" Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi nói cái gì!"
"Thắng bại nhất thời, những lời này ngươi nói rất có lý." Chúc Minh Lãng nói.
Những đối thủ mà trước đây hắn gặp phải đều điên cuồng nguyền rủa, dù cho có thất bại cũng phải liều lĩnh báo thù, còn muốn tìm kiếm hắn ở bên ngoài, sau đó chém hắn thành trăm mảnh.
Vị bạo thần này, tính cách chung quy là cuồng bạo thế nhưng cũng không buông lời ác độc gì, hơn nữa còn định tu luyện thêm lần nữa, sau này còn muốn đấu với mình một trận!
"Ý ngươi là, ngươi còn chưa thành thần? Ngươi không phải thần minh??" Bạo thần nhiều tay Dương Băng có chút không dám tin tưởng nói.
"Đúng vậy, lúc tiến vào ta chỉ là bán thần... ây, sao ngươi không nói gì nữa, không phải ban nãy còn rất có cốt khí sao?" Chúc Minh Lãng nói.
Ánh mắt hung ác của Bạo thần nhiều tay cũng biến mất không còn chút tung tích.
Lúc này trong ánh mắt hắn mang theo vài phần hoang mang hoài nghi cuộc sống, còn có một loại kiềm chế như khi bị người khác khinh nhục nhưng không có cách nào phản kháng được!
"Động thủ đi."
Cuối cùng bạo thần chỉ nói ra ba chữ.
"Được thôi!"
Chúc Minh Lãng lại vung kiếm một lần nữa, muốn giải thoát luôn cho vị bạo thần này.
Nhưng khi thanh kiếm sắp chạm đến cổ hắn thì Chúc Minh Lãng nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Chẳng lẽ người là thần minh chính tông của một cương vực nào đó, cái loại mà thần huy sáng chói giữa trời cao ấy?"
"Kỳ thực chúng ta có thể kết một mối thiện duyên, dù sao thì trên núi này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, ta có thể đi săn vị thần minh khác... Nghĩ thông rồi thì, tính khí của người này sao mà cứng nhắc thế, cắn lưỡi tự sát rồi!"
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua thân xác thần du đã không còn tức giận nữa.
Mặc dù biết rõ thân xác thần du có bị tiêu diệt thì cũng không vong mạng thế nhưng mà tu vi sẽ bị tan biết hết, vậy mà lại không giãy giụa chút nào.
Chẳng còn cách nào khác, Chúc Minh Lãng chỉ đành nhận lấy linh bản của cái người cương nghị như sắt thép này.
Người này không phải chuẩn thần mà là một vị thần tử, sau khi hấp thu linh bản của hắn, cũng có nghĩa là Chúc Minh Lãng sẽ sở hữu thực lực thần tử!
"Ở đây linh bản đầy đủ, nếu như biết được phương pháp hấp thu đúng thì có thể duy trì tu vi của bản thân, thậm chí còn có thể thong thả tinh tiến, thảo nào tên quái thần nhiều tay này không muốn nhường nơi này ra."
Chúc Minh Lãng đút linh quả cho Thiên Sát Long, phần đuôi bị đứt của Thiên Sát Long nhanh chóng mọc lại.
Ở trong Long Môn, chỉ cần thân xác không có chết thì cho dù có bị vết thương nặng thế nào cũng có thể nhanh chóng hồi phục.
Đáng tiếc, Chúc Minh Lãng cũng không biết phương pháp hấp thụ đặc biệt gì cả, nhiều nhất chỉ có thể lợi dụng tụ linh thuật của mục long sư tập trung linh bản quanh mình, cũng tạo được hiệu quả tẩm bổ, làm như vậy kỳ thực cũng chỉ có thể làm giảm tốc độ giảm xuống của tu vi mà thôi.
Để tất cả linh bản của vị bạo thần linh kia dung nhập vào trong trong thân thể Kiếm Linh long như vậy thì Chúc Minh Lãng cũng được coi là một vị thần minh chân chính rồi, đợi sau khi nắm vững được hai loại kiếm pháp kia thì hắn tin chắc rằng nếu sau này có gặp phải vị bạo thần nào mạnh mẽ như vậy nữa, hắn cũng không cần dốc hết toàn lực ra như bây giờ.
Đi về phía vị bạo thần kia dùng để quan tưởng, Chúc Minh Lãng ngưng mắt nhìn bầu trời và đại địa.
Khoảng cách giữa trời và đất thường chỉ có thể dùng cảm giác để phán đoán.
Lúc đứng ở dưới, Chúc Minh Lãng đã cảm nhận được cảm giác "chật hẹp" vô cùng rõ ràng, bây giờ đứng ở vị trí có độ cao như nơi này khiến cảm giác đó càng thêm mãnh liệt...
Thậm chí, trong quá trình đi lên nơi cao hơn, hắn còn có cảm giác bầu trời ngày càng hạ xuống!
Lớp màn này không phải màn mây mà chính là độ cao của bầu trời, bầu trời đầy sao như thể đang treo trên đỉnh đầu mình, vươn tay là chạm đến!
"Đây hẳn không phải là ảo giác! Trời đất trong Long Môn này khẳng định là có điều bất thường." Chúc Minh Lãng lầm bầm lầu bầu.
"Đến được đỉnh núi, chắc chắn có thể biết được." Cẩm Lý nói.
Nếu ngọn núi đó thực sự chống trời vậy thì trên đỉnh núi chắc chắn sẽ là một nơi đặc biệt, trèo được đến đó thì biết.
"Nếu như trời sập xuống thì thế nào?" Chúc Minh Lãng có chút mờ mịt hỏi.
"Không phải trời sập xuống mà là trời đất nối liền nhau!" Cẩm Lý sửa lại cách nói của Chúc Minh Lãng.
"Nói cách khác tầng đầu tiên của Long Môn, ý trời cao muốn nhắn nhủ là, thiên địa sơ khai?" Chúc Minh Lãng nói.
"Đại khái là trời cao muốn nói cho các ngươi biết là, có vật gì đó đang khiến cho trời đất sát lại gần nhau." Cẩm Lý nói.