Lần này Chúc Minh Lãng mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía bầu trời cao.
Hắn chứng thực việc trước mắt chỉ là ảo giác, dù sao bầu trời cũng không có tiêu chuẩn gì, không có đường giới hạn cũng không có mặt phẳng nào, độ cao của nó được quyết định bởi việc tầm mắt của mọi người có thể nhìn được bao xa.
Cũng vì vậy, Chúc Minh Lãng lấy các vì sao làm mốc, hắn muốn biết các vì sao có phải mỗi ngày đều gần xích lại gần đây thêm một chút không.
Mặc dù vật đổi sao dời, nhưng khoảng cách thì không thể nào kéo gần lại được, dù sao nếu thực sự kéo gần được thì nó có nghĩa là hai thế giới này sắp đụng vào nhau.
Mười ngày!
Quan sát trọn mười ngày.
Ngôi sao mà Chúc Minh Lãng chọn làm vật tham khảo kia thực sự lớn lên.
Quan trọng nhất là, tất cả ngôi sao trải đầy trên vòm trời cao kia, ánh sáng mà chúng toả ra lại tăng thêm một bậc, chúng vốn chỉ lớn như hạt đậu mà thôi, khu vực ánh sáng chiếu tới cũng có hạn, nhưng bây giờ có cảm giác như mấy ngôi sao đó đang hợp lại với nhau thành từng cụm từng cụm, như đám đá cuội toả sáng giữa dòng sông trong suốt!
Bầu trời vô cùng rực rỡ chói mắt, hơn nữa còn thực sự đúng với câu nói với tới dễ như trở bàn tay.
Cùng lúc đó, Chúc Minh Lãng còn cảm nhận được một cỗ lực kéo hiện hữu, lực kéo này đến từ vô số những ngôi sao đang tiến lại gần trên đỉnh đầu.
Giữa các ngôi sao với nhau luôn có lực hút tồn tại, mỗi một khối tinh lục trải qua năm tháng dài đằng đẵng cũng sẽ sáp lại gần nhau hơn...
Hiện tại Chúc Minh Lãng cũng cảm nhận được loại lực hấp dẫn như thế!
"Những người có cấp bậc dưới thần minh thì hẳn là không cảm nhận được lực hấp dẫn của cái thế giới này đâu, đứng ở vị trí càng cao thì càng cảm nhận được rõ sự tồn tại của lực hút..." Cẩm Lý nói.
"Đi, tiếp tục đi lên, ta thật muốn xem thử rốt cuộc ông trời muốn giở trò gì." Chúc Minh Lãng nói.
Cứ thế trèo lên trên cao hơn, những ngôi sao rải đầy trời đang sản sinh ra một lực hút đối với toàn bộ thế giới Long Môn này, điều này khiến cho quá trình đi lên càng thêm khó khăn.
Nói tới cũng lạ, ngọn núi này càng đi lên cao thì càng nhỏ lại, mỗi khi đạt được một độ cao nào đó thì hắn lại có cảm giác độ cao đó lại mở ra một vùng đại địa phong phú khác, có dãy núi cao, có thảo nguyên, có sườn núi, có núi tuyết, có hang, có hồ nước...
Lúc này đây, Chúc Minh Lãng đang nép vào trên lưng Phụng Nguyệt Ứng Thần Bạch Long, ẩn mình trong đôi cánh trắng của nó.
Không biết bắt đầu từ độ cao nào mà gió bỗng trở nên giống như móng vuốt của ông trời, nó tiến hành một cuộc tàn phá điên cuồng đối với nhưng sinh vật có gan dám phiêu diêu nơi đây, Chúc Minh Lãng từng chứng kiến một vị chuẩn thần bị văng ra khỏi vách núi, sau đó lại bị những cơn gió hung dữ xé tan thành từng mảnh nhỏ!
Vào ban đêm, Chúc Minh Lãng còn thấy những vì sao này không ổn định, giữa hai ngôi sao có sự xuất hiện của lực hút lẫn nhau thế nên khiến một số ngôi sao chao đảo không thôi, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trên thực tế, đã có một số thiên thể rơi xuống rồi.
Ngay trong lúc Chúc Minh Lãng đang men theo ngọn núi phủ đầy tuyết trắng mà leo lên, một ngôi sao vô cùng rực rỡ xẹt qua một bên của ngọn núi chống trời này!
Nó khiến cho lớp tuyết nơi Chúc Minh Lãng đang đứng bị tan chảy hết, hơn nữa nó còn quẹt trúng mấy tảng đá lởm chởm trên sườn núi khiến chúng hoá thành những mối nguy hại mà lăn xuống núi!!
Nơi những tảng đá đó rơi xuống chính là một thôn làng của những người mê thất tụ họp lại, cái thôn đó ngay tức khắc bị ngọn lửa hừng hực và nguồn sức mạnh khổng lồ thôn tính, thiên thể va chạm trên diện rộng, đại địa ầm ầm đổ sụp, điều mà Chúc Minh Lãng có thể thấy là ánh lửa rực sáng chiếm cứ hết phân nửa đường chân trời, cảm nhận được sự rung chuyển nhè nhẹ của cột núi chống trời, khi tất cả mọi thứ đã thoáng yên tĩnh lại, đám người mê thất trong thôn hiển nhiên đã không còn tồn tại, núi, rừng, sông xung quanh cũng biển mất, kết cấu mạch đá hỗn loạn trong lòng nội địa lộ ra ngoài, mạch nước ngầm dưới đất tựa như những thác nước dữ tợn đang nghiêng dòng nước từ nơi mặt đất bị lún xuống mà chảy vào trong cái hang động sâu không đáy do thiên thạch rơi xuống tạo thành...
Trước đây, Chúc Minh Lãng vẫn chưa thể tưởng tượng ra được, khi trời đất không ngừng tiến sát lại gần nhau thì sẽ có hậu quả như thế nào, bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rồi!!
Quả nhiên, trong mấy ngày tiếp theo, đám sao trên trời cứ rơi xuống hết cái này đến cái khác, thậm chí có lúc Chúc Minh Lãng còn trông thấy khung cảnh khi trên bầu trời có hơn mười vì sao không chịu nổi nữa nên cùng nhau đập ầm ầm xuống thế giới Long Môn này, không biết có bao nhiêu mê thất giả và thần tuyển giả chịu chết dưới tai hoạ từ trên trời rơi xuống này!
"Đây là tháng thứ ba của chúng ta, bầu trời và mặt đất ngày càng gần nhau, hiển nhiên ngay từ khi chúng ta bắt đầu đi vào Long Môn đã có một số ngôi sao nhỏ đã không chịu được mà rơi xuống rồi, chỉ là trong quá trình rơi xuống, chúng nó đã bị cháy rụi trước khi rơi trúng chúng ta."
"Nhưng bây giờ một số thiên thể có kích thước lớn cũng rơi xuống rồi, chúng chính là thứ gọi là thiên hỏa vẫn thạch ở thế giới ngoài kia đấy."
"Đến tháng sau, hiện tượng này sẽ càng khủng khiếp hơn, sẽ có một loạt các thiên thể cỡ lớn rơi xuống, có thể một loạt mưa sao băng sẽ đổ ập xuống... Không có hư vô chi hải làm nhiệm vụ giảm xóc thì cho dù có là thần minh thì cũng có thể hồn phi phách tán!"
Trèo càng cao, cảnh tượng nhìn thấy được càng khủng bố.
Hơn nữa còn có thể dựa vào tình cảnh này mà dự đoán sự việc xảy ra tiếp sau đó!
Độ cao hiện tại mà Chúc Minh Lãng đang đứng đã cách mặt đất rất xa rồi, cảnh tượng đáng sợ trong mắt hắn cùng lắm chỉ là ánh sáng sao băng mà người đứng dưới mặt đất trông thấy, thậm chí bọn họ còn bận rộn tìm kiếm linh bản, căn bản không ý thức được trời và đất đang từ từ nối liền lại với nhau!
Độ cao của núi chống trời đang phải chịu lực ép.
Điều này có nghĩa là lực ép xuống của trời và đất cũng nhận được một lực chống nào đó...
Nhưng ông trời vẫn chứ thích trêu chọc lòng người, trời đất nối liền, nhưng linh bản lại càng ngày càng nồng đậm, vì thế những người vẫn chưa trèo được lên chỗ cao đều điên cuồng tìm kiếm linh bản trong thế giới Long Môn, muốn dựa vào ân điển của thần lúc này đây mà giàu lên trong phút chốc!
Chúc Minh Lãng lúc này đây cũng vô cùng khổ não.
Hắn nhiều lúc cũng nghĩ như những người khác, tìm kiếm linh bản ở chung quanh, đề thăng cảnh giới của bản thân đến cảnh giới cao nhất, thế nhưng hắn hiểu rõ thiên cơ, hiểu được nếu như không tìm được cách ngừng việc trời đất sát nhập vào nhau này thì có tìm được nhiều linh bản hơn nữa cũng không có cách nào dùng được.
"Thần minh ở nơi này có nhiều như này, tìm được thiên cơ ở nơi này chắc hẳn không chỉ có mình ta thôi chứ, Long Môn này tốt xấu gì cũng coi như là thần giới rồi, cũng không thể nào để một người vẫn chưa bước qua cánh cửa thần giới như ta một mình xử lý chuyện này chứ! Ta cũng không phải là Bàn Cổ!" Chúc Minh Lãng đau đầu.
Trời đưa nhiệm vụ trọng đại!
Trời cao cứ cố tỏ ra vẻ thần bí, cứ nói thẳng chuyện này cho mọi người biết từ sớm đi, khiến cho tất cả thần tuyển, thần minh cùng nhau nghĩ biện pháp, sao cứ phải khiến mọi người trầm mê vào việc tìm kiếm linh bản, tăng cao tu vi.
"Lỡ như thần minh đó không đáng tin thì sao đây?"
"Nhưng ta thì có thể làm được gì?" Chúc Minh Lãng nói.
"Nhưng bây giờ ngươi trèo cao hơn người khác, thấy rõ hơn người khác, ở thế giới bên ngoài, ngươi cách vị trí thượng thần, thiên thần còn một khoảng cách nhất định, nhưng trong Long Môn này, ngươi chính là người dẫn đầu trong chúng thần giả." Cẩm Lý nói.
"Thật làm khó một người mới quá rồi!"
"Ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, nếu ngươi thật sự trở thành hậu nhân Bàn Cổ, vị cách mà ngươi có thể đạt được không chỉ là một tinh huy thần nho nhỏ!" Cẩm Lý nói.