"Đi chết đi, đi chết hết cho ta!!" Kim Mẫn Tuấn tức giận gào thét, con Liệt Bạo Long của hắn không ngừng phun lửa.
Ngọn lửa này lớn như một cái trống, chúng tụ lại thành một quả cầu lửa lớn, khi chạm đến vách núi và mặt đất liền nổ tung, một luồng xung kích mạnh mẽ càn quét về phía bốn phương tám hướng.
Kim Mẫn Tuấn trút lửa giận lên trên đám Thử Diện Nhân này, chỉ cần có thể nhìn thấy, là hắn sẽ không buông tha.
"Kim sư huynh, bình tĩnh một chút đi, cứ tiếp tục như vậy nữa là chúng ta sẽ phải táng thân trong biển lửa đấy." Chúc Minh Lãng thở dài một hơi nói.
"Các ngươi đi đi, ta nhất định phải đốt nơi này thành tro bụi, những con súc sinh hại người này, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cái nào!" Kim Mẫn Tuấn nói.
"Kim sư huynh. . ." Lục Tiểu Dao muốn an ủi hắn.
Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua mấy vị sư tỷ sư muội đều có chút vết thương trên người, ngoại trừ Sở Nhạn Nhạn vẫn còn ở phía trên, thì trong các nàng ở đây quả thật đã thiếu đi một người.
Là vị Dương sư muội kia.
Lúc Chúc Minh Lãng đang đối phó với Thử Lang Ma trong đám Dạ Giao Đằng này, thì Kim Mẫn Tuấn đi sâu vào nơi đất lún để tìm kiếm.
Nhưng rất nhanh sau đó, Kim Mẫn Tuấn như bị điên điều khiển Liệt Bạo Long của mình tàn sát những đám Thử Diện Nhân này, ngọn lửa lớn bùng cháy từ dưới đáy hố phả ra ngoài, luồng khói lớn làm cho toàn bộ Thử Diện Nhân đang ẩn sâu ở trong đất phải chạy ra ngoài.
Ở vị trí lối ra, đúng lúc chính là nơi Hắc Thương Bạo Long rơi xuống, Đại Hắc Nha và Liệt Bạo Long ở phía dưới giết chết hơn mười con Thử Diện Nhân...
Chỉ là, như thế vẫn không thể đè ép được lửa giận của Kim Mẫn Tuấn.
Vì lúc hắn tìm được Dương sư muội, tình cảnh của nàng ta chẳng khác gì những nạn nhân được tìm thấy trong ngôi nhà cũ nát trước đây, lồng ngực và phần bụng của nàng xuất hiện một lỗ thủng đầy máu me, nội tạng ở bên trong đều bị móc ra ăn hết.
Đổi lại là người khác, nhìn thấy một màn như vậy cũng sẽ phát điên.
Quả thật lửa chính là cách tốt nhất để diệt sạch toàn bộ đám Thử Diện Nhân đang ẩn trốn ở bên trong Dạ Giao Đằng và mấy cái hố này, nhưng Kim Mẫn Tuấn lại quá lỗ mãng.
Hắn nên chờ những người khác rời khỏi khu rừng đầy hố này trước, mọi người chia ra canh giữ ở các vị trí mà Thử Diện Nhân có thể chạy trốn, rồi sau đó để cho Liệt Bạo Long dùng lửa tấn công, có như vậy mới có thể bảo đảm, không có Thử Diện Nhân nào có thể chạy thoát được!
"Bạch Khởi, ngươi đi xem phía trên đi." Chúc Minh Lãng nói.
Thực Nhân Yêu chưa diệt trừ, nhất định sẽ để lại tai họa về sau, suy nghĩ của Chúc Minh Lãng và Kim Mẫn Tuấn rất giống nhau, nhất định phải diệt sạch toàn bộ đám Thử Diện Nhân này.
"Du ~ ~ ~ ~ "
Hắc Nha và Liệt Bạo Long ngăn chặn ở dưới hố, mà trong hố, ngọn lửa từ giữa đám dây leo lây lan tràn ra xung quanh, làm như vậy hẳn là có thể đem tất cả Thử Diện Nhân đều bắt được.
"Nếu chúng ta không quá mức lỗ mãng, để bị rơi vào bẫy thì tốt rồi." Trong mắt Sở Nhạn Nhạn ẩn chứa nước mắt, nhỏ giọng nói.
Đám Thử Diện Nhân này, dù sao cũng không thể chống lại rồng của bọn họ, nếu ngay từ đầu bọn họ đi thăm dò ở xung quanh là tốt rồi, lúc đó có thể dùng biện pháp hiện tại để tiêu diệt hết đám Thực Nhân Yêu này mà không bị chút tổn thương nào, cho dù con Ma Linh kia có xuất hiện, nhóm bọn họ nhiều người như vậy cũng có thể ứng phó được.
"Bất kể nói thế nào, thì chúng ta cũng đã tiêu diệt được một đám yêu quái, nếu như bỏ mặc bọn yêu quái ăn thịt người này, thì không biết sẽ có bao nhiêu gia đình bị chúng nó tàn sát." Chúc Minh Lãng an ủi mấy vị sư muội.
Mấy vị sư muội đều trầm mặc, đứng nhìn ngọn lớn đang thiêu cháy khu rừng, lúc này các nàng cũng chỉ có thể dựa vào những lời nói của Chúc Minh Lãng để an ủi bản thân.
. ..
Về tới Ải Sơn thành, bọn họ bẩm báo lại chuyện của Thử Diện Nhân và Thử Lang Ma cho học viện.
Rất nhanh sau đó có một vị lão sư lớn tuổi đến đây, thật ra ông ta đang đến một thành trì khác, hình như ở đó cũng có học viên chết thảm dưới móng vuốt của Thực Nhân Yêu.
Từ ngày xuất phát, mỗi một vị lão sư đều có thông báo cho học viên, lần trừ yêu này, nguy hiểm có ở khắp nơi, đừng lỗ mãng chủ quan.
"Gặp Ma Linh, mấy người các ngươi có thể sống sót quay trở về là quá may mắn rồi." Lão sư lớn tuổi thở dài một hơi, giống như đang thì thào nói một mình, và cũng như đang trấn an bọn họ. "Ở phía bắc có tin tức, một vị lão sư đã không tránh khỏi móng vuốt của Ma Linh."
"Lão sư, đích thân chúng ta sẽ đưa di thể của Dương sư muội về học viện." Kim Mẫn Tuấn nói.
"Uhm, các ngươi cũng xem như đã lập được công lớn, chờ Ải Sơn thành này yên ắng lại một chút, thì các ngươi hãy trở về đi." Lão sư lớn tuổi khẽ gật đầu, ông biết các đệ tử sẽ thấy chán nản và đau buồn vì cái chết của Dương sư muội.
"Chúc học đệ, còn ngươi thì sao?" Sở Nhạn Nhạn mở miệng hỏi.
Chúc Minh Lãng lắc đầu, nói: "Ta định tiếp tục đi về hướng bắc, dù sao ta vẫn còn có một vị bằng hữu muốn hộ tống."
"Nhưng mà một mình ngươi rất nguy hiểm, huống chi ngươi hành động một mình thì cũng sẽ không có học phần." Sở Nhạn Nhạn lo lắng nói.
"Giết yêu là vì dân trừ hại, có học phần hay không thì có quan hệ gì đâu?" Chúc Minh Lãng rất độ lượng nói.
"Nói hay lắm, với thái độ này, ta cũng sẽ giúp ngươi nói rõ việc này lên cao tầng của học viện." Vị lão sư lớn tuổi kia nói.
"Chúc học đệ, rất xin lỗi, chúng ta không nên rời đi nửa đường như vậy, chỉ là chuyện này quả thật đã làm chúng ta bị đả kích quá lớn. . ." Kim Mẫn Tuấn càng cảm thấy hổ thẹn, liên tục nói lời xin lỗi với Chúc Minh Lãng.
Ngay từ đầu Kim Mẫn Tuấn có cùng suy nghĩ với Chúc Minh Lãng, hắn cũng muốn đạt được Linh Vực Quả, nhưng đến khi xảy ra chuyện như vậy, hắn biết bản thân mình còn quá nhiều thiếu sót, trước khi bản thân mình chưa đủ cường đại, hắn không dám tùy tiện dẫn theo các vị sư muội vào chỗ nguy hiểm.
"Ta có thể hiểu được, các ngươi trở về đi, đừng quá đau buồn và tự trách nữa." Chúc Minh Lãng nói.
"Nhắc mới nhớ, ta đã nghe Bạch Dật Thư nói về ngươi, thực lực của ngươi không thua gì một số đạo sư ở học viện, nếu một mình ngươi hành động không nhận được bất kỳ phần thưởng nào, thì chi bằng ngươi thay ta đến thành Thanh Thủy Hà đi, cao tầng học viện ban thưởng cho lão sư cũng rất phong phú." Lão sư lớn tuổi nói.
Vị sư trưởng này còn phải đến phía bắc, có học viên thương vong hắn không thể không chú ý tới, nhưng thành Thanh Thủy Hà ở bên kia cần một vị Mục Long Sư cấp Long Tướng đến giúp đỡ, cẩn thận suy nghĩ một chút, chi bằng để đệ tử cường đại như Chúc Minh Lãng gia nhập vào nhóm trừ yêu cùng với các đạo sư.
Một mình hắn có thể giết chết một con Ma Linh ngàn năm, hiển nhiên đã chứng minh được thực lực của hắn.
"Thế thì quá tốt rồi." Chúc Minh Lãng liên tục gật đầu.
"Cùng làm đồng đội với lão sư, ngươi cũng đừng có chủ quan, lần này là đi trợ giúp đối phó với Thực Nhân Ma Linh ba ngàn năm trở lên, cho nên càng không được lỗ mãng, trước hết phải báo tin cho người đang tọa trấn ở Hồng Liên thành, để nàng ta đến giải quyết, biết chưa!" Vị lão sư lớn tuổi cố ý dặn dò.
"Ta hiểu rồi."
Thấy Chúc Minh Lãng không cần phải hành động đơn độc một mình nữa, Sở Nhạn Nhạn, Kim Mẫn Tuấn và mấy người khác đều thở dài một hơi, lúc đầu Sở Nhạn Nhạn còn cân nhắc xem có nên ở lại hay không, cho dù không giúp được gì cho Chúc Minh Lãng, thì cũng không thể để hắn bị quy định của học viện làm mất đi học phần.
Cùng nói lời tạm biệt với Chúc Minh Lãng, mấy người Kim Mẫn Tuấn, Sở Nhạn Nhạn và Lục Tiểu Dao liền mang theo di thể của Dương sư muội quay về học viện, Chúc Minh Lãng không vội vã đi đến thành Thanh Thủy Hà, dù sao Trịnh Du vẫn còn đang diệt trừ thổ phỉ ở trong núi chưa về, hắn có chút lo lắng, hắn định dọc theo con đường diệt trừ thổ phỉ của bọn họ để đi nhìn xem một chút.
Hắn vừa tới cửa thành, thì có một nhóm quan binh đang mệt rã rời quay trở về, người cưỡi ngựa đi dẫn đầu đám quan binh đó chính là Trịnh Du có vẻ ngoài như một tên thư sinh yếu đuối.
. . .
Ps: Tuy rằng hơi trễ nhưng mà đã đăng đủ 5ch của hôm nay rồi nè!!! Cầu kim phiếu a!!!