Phía sau đội ngũ là một đoàn đạo tặc quần áo tả tơi rách rưới bị quan binh áp giải, hai tay của bọn chúng bị bẻ gãy, dùng một tư thế vặn vẹo quái dị trói lại, chỉ cần nhìn thống khổ hiện lên trên mặt của bọn chúng là hiểu, đây là một loại cực hình tá cốt. . . (Note: Cực hình tá cốt: tra tấn lên xương cốt để không có sức phản kháng.)
Thi hành cực hình tá cốt là Trịnh Du ra lệnh, tất cả đạo tặc bị bắt giữ đều bị bẻ gãy khớp nối xương.
Trên thực tế, đổi lại bất kỳ một vị thành chủ nào sau khi biết được những hành vi tàn bạo man rợ bọn cướp làm ra sau khi cướp sạch các thôn trang thị trấn thì đều sẽ hận không thể đem bọn chúng lăng trì ngay tại chỗ.
Trịnh Du cũng phải đè nén lửa giận trong lòng, để binh lính thi hành cực hình tá cốt với bọn cướp, sau đó mới trói lại áp giải toàn bộ bọn chúng về Ải Sơn Thành.
"Chúc huynh, nhiệm vụ của huynh cũng không thuận lợi sao?" Trịnh Du nhìn thấy Chúc Minh Lãng, cười khổ hỏi.
"Một vị sư muội không may bỏ mạng." Chúc Minh Lãng nói.
"Là vị nào?"
"Ta chỉ biết nàng họ Dương, lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng ngây thơ hỏi vì sao dáng dấp của ta lại không kỳ quái như lời đồn. . ." ký ức của Chúc Minh Lãng đối với vị Dương sư muội này chỉ có chừng ấy.
Nhưng chẳng biết vì sao, điều đó ngược lại khiến lòng hắn nảy sinh bi thương.
Một vị cô nương như hoa như ngọc, nhưng ngay cả tên của nàng hắn cũng không biết, cứ im lặng như vậy mà rời khỏi nhân thế.
Cũng khó trách Kim Mẫn Tuấn cùng các sư muội của hắn lại chán nản không còn chút đấu chí nào rời đi, hiển nhiên giữa bọn họ có rất nhiều những kỷ niệm vui vẻ hăng hái, thoả thuê mãn nguyện, dọc theo con đường làm nhiệm vụ này giữa họ cũng đầy hoan thanh tiếu ngữ, không ngờ đến cuối cùng mọi người chỉ có thể ôm lấy thi thể lạnh như băng của nàng, đắm chìm trong những kỷ niệm đã trải qua cùng với nàng. Trong vô tận thống khổ, điều tra tấn bọn họ nhất chính là phần tự trách kia!
"Ai, ta đến hang ổ của bọn cướp, may mắn cứu được mấy nữ tử, nhưng khi ta hỏi nhà các nàng ở đâu, nói cho các nàng ấy biết ta là quan sai đến cứu bọn họ, lúc đó những cô gái này lại cầu xin ta giải thoát cho họ đi. . . Đó là đường xuống hoàng tuyền, là quỷ môn quan a, các nàng vậy mà đến cái chết cũng không sợ, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi thế gian này." Thần sắc Trịnh Du ảm đạm, chậm rãi kể lại chuyện này cho Chúc Minh Lãng.
Chỉ là mấy câu nói hời hợt, lại thể hiện tất cả nội tâm rung động cùng phẫn nộ của Trịnh Du lúc ấy.
Chúc Minh Lãng liếc nhìn những tên giặc cướp đang phải nhận cực hình tá cốt, lúc này hắn cũng thấu hiểu lý do vì sao Trịnh Du rõ ràng bắt sống bọn chúng, nhưng lại làm ra hành vi tra tấn như vậy.
Đổi lại là bất luận một vị quan nào khác, nếu còn có mấy phần nhân tính, đều sẽ làm như thế!
So sánh một phen, ít nhất là Dương sư muội được chết đi trong giấc mộng, chưa từng phải cảm nhận thống khổ cùng sợ hãi, không phải chịu đủ thứ tra tấn, cũng chưa từng trải qua những tháng ngày sống không bằng chết.
"Chúc huynh nén bi thương."
"Trịnh huynh cũng nén bi thương."
. . .
Liên thành chủ dùng hết cả tất những từ ngữ có thể nghĩ ra để nói lời cảm tạ, lại nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giữ Chúc Minh Lãng và Trịnh Du ở lại, nhưng Chúc Minh Lãng và Trịnh Du đều không có ý định lưu lại nơi này quá lâu.
Mọi chuyện đều đã xử lý xong, dù tâm tình có mấy phần nặng nề, nhưng hai người bọn họ biết muốn thế đạo này trở nên an ổn, mặc cho con đường phía trước còn dài, trái tim sẽ có lúc mệt mỏi, nhưng vẫn phải tiếp tục lên đường.
Cưỡi tuấn mã Liên thành chủ tặng, hai người dọc theo quan đạo tiến về tòa thành trì thượng du tiếp theo.
Thành trì Thanh Lưu là trạm kế tiếp bọn họ phải đến, đi đến dịch trạm, cân nhắc đến thể chất yếu ớt của Trịnh Du, Chúc Minh Lãng cũng không kiên trì đi đường dài, liền lựa chọn một quán trọ ở lại.
"Chúc huynh, khí châu huynh cầm trên tay là cái gì vậy?" Trịnh Du có chút tò mò hỏi.
"Đây là Hồn châu của yêu ma, ta thu được từ trên thi thể của đầu Dạ Giao Đằng Thử Lang, ta đang định cho Tiểu Thanh Trác nhà ta ăn, vừa vặn thuộc tính của Dạ Giao Đằng rất thích hợp để bồi bổ sức mạnh pháp tắc tự nhiên của nó." Chúc Minh Lãng giải thích.
Một viên Hồn Châu ma cấp, giá trị của nó thậm chí đủ để mua lấy một thị trấn nhỏ giàu có, hạt châu này xem như thu hoạch trọng đại của lần trảm yêu này.
"Nghe nói Mục Long Sư nuôi rồng cực kỳ hao tài tốn của, Chúc huynh thực lực xuất chúng, vì sao không chiếm cứ vài toà thành trì, thu thêm thuế má, ta từng gặp một vài Mục Long sư đều làm như vậy, nhờ có nguồn thu nhập ổn định, bọn họ có thể bảo đảm được việc cung ứng long thực, đồng thời cũng thu được lượng lớn thuế má. . ." Trịnh Du hỏi.
"Tạm thời ta chưa có suy nghĩ về phương diện này, nhưng về sau nếu thật sự nghèo rớt mùng tơi, không chừng phải chiếm lấy một vài tòa thành trì thật, đến lúc đó đành làm phiền Trịnh huynh thay ta quản lý." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
"Nói đến chiếm thành, gót sắt quân đội của nữ quân đã đạp thẳng tới Nam Bộ, nghe nói đã công phá liên tiếp mười tòa thành trì rồi, đem cương thổ Tổ Long thành bang lại khuếch trương không ít. . ." Trịnh Du nói.
Chúc Minh Lãng lúng túng gãi đầu một cái.
Hắn cảm thấy về sau làm một tên ăn bám cũng được, đến trấn thủ mấy tòa thành mà Lê Vân Tư đánh hạ, trảm vài con yêu, trừ vài con ma. . .
Giúp nương tử bảo vệ tốt giang sơn của nàng cũng không tệ.
Chúc Minh Lãng luyện hóa hết lệ khí cùng tà khí còn sót lại bên trong Ma Châu sau đó mới đút cho Tiểu Thanh Trác ăn.
Bản thân Tiểu Thanh Trác lúc nhỏ bị trọng thương, có một viên Ma Châu này làm đồ tẩm bổ, thực lực hẳn là sẽ tăng mạnh, kém nhất đi nữa thì tiêu hóa xong cũng có thể hỗ trợ nó tiến giai đến trưởng thành kỳ.
Cái này tương đương với ngàn năm tu vi a!
Nếu con Dạ Giao Đằng Thử Lang này ăn chay, tỉ như chỉ ăn linh quả, tiên thảo, ma căn, Tiểu Thanh Trác cố gắng thêm một chút cũng có thể kế thừa mấy trăm năm tu vi của nó, chỉ tiếc mức độ chuyển hóa Ma Châu thành tu vi vẫn luôn không cao, mức độ phù hợp của Ma Châu với Tiểu Thanh Trác cũng có hạn.
Lúc đầu Chúc Minh Lãng cũng có dự định mua sắm một viên Ma Châu để tăng cường tu vi cho Đại Hắc Nha, nhưng thuộc tính viên Ma Châu có được trong lần làm nhiệm vụ này lại không phù hợp với Hắc Nha, nếu cho Đại Hắc Nha ăn hiệu quả tăng trưởng kém xa so với cho Tiểu Thanh Trác sử dụng.
Ma Châu cho Hắc Nha vẫn cần phải tìm kiếm tiếp, Ma Châu huyết mạch Cổ Long đối với Hắc Nha sẽ phù hợp hơn.
Ăn hết viên Ma Châu, Tiểu Thanh Trác liền chui vào trong Linh Vực nằm ngáy o o, Chúc Minh Lãng thấy rõ ràng trên da thịt Tiểu Thanh Trác dần xuất hiện những hoa văn giống như vỏ cây đang không ngừng toả ra ánh sáng đặc biệt, màu sắc trên da của nó ẩn ẩn hiện hiện. . .