Cho dù đang là mùa đông, Chúc Minh Lãng vẫn luôn duy trì thói quen luyện rèn trong phường đúc, như vậy có thể sớm làm cho Bạch Khởi và Tiểu Thanh Trác một bộ khải giáp phù hợp thuộc tính của chúng nó, chỉ cần thu thập đủ vật liệu, còn lại là phụ thuộc vào tay nghề của mình.
Từ sau khi câu chuyện tình yêu lãng mạn, cảm động mới quen đã thân, lưỡng tình tương duyệt của Chúc Minh Lãng lưu truyền trong học viện, thái độ của người dân trong thành cũng không còn ác liệt với Chúc Minh Lãng nhiều như trước, thậm chí còn có người tin câu chuyện này là thật, không ngừng muốn nịnh bợ Chúc Minh Lãng.
Ngày thường Chúc Minh Lãng vẫn luôn ít nói, ít gây sự chú ý, không muốn bị những chuyện tầm phào thế này làm nhiễu loạn tâm tình, cho nên dù hiện tại đi đến phường đúc, hắn cũng chỉ chào hỏi mấy người quen biết một chút, sau đó chui đầu vào lò rèn làm việc.
Linh Vực quả công hiệu cực kỳ rõ rệt, hiện tại linh lực Chúc Minh Lãng đã tăng lên đến không ít so với lúc đầu, việc đổ linh lực vào rèn luyện khôi giáp cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Long mẫu còn để lại cho Chúc Minh Lãng một mảnh vảy ngược xanh, vảy ngược này thế nhưng cũng là bảo vật hiếm thấy, giết mấy chục con rồng chưa chắc đã có một mảnh.
Chỉ tiếc mảnh vảy ngược này không đủ dùng làm vật liệu rèn long khải, Long Lân dùng để đúc long khải cần phải có kích thước lớn, nhưng nếu đem thứ này đi bán, hắn lại cảm thấy không đáng, cuối cùng Chúc Minh Lãng quyết định luyện hóa nó làm thành một kiện Nghịch Thanh Nhuyễn Giáp, để dùng bảo mệnh.
Chúc Minh Lãng rèn đúc kiện Nghịch Thanh Nhuyễn Giáp này cũng đã nhiều ngày, mà càng lúc hắn càng ngộ ra nhiều điều mới mẻ, gần đây phát hiện trước kia kỹ thuật rèn đúc của hắn nông cạn đến cỡ nào…
Kích thước, lân liệu đều xuất hiện sai lầm rất lớn.
Nếu như cưỡng ép dung luyện những tài liệu khác vào, e rằng kết quả là sẽ chỉ làm kiện Nghịch Thanh Nhuyễn Giáp này lộ ra nhiều sơ hở hơn, uy lực phát huy cũng cực kỳ có hạn.
“Chúc Minh Lãng, Chúc Minh Lãng.” Ngoài phòng đúc, Triệu Long sư phụ gõ cửa liên tục, tựa như có tin tốt gì muốn nói.
“Sao vậy, Triệu Long sư phụ?” Chúc Minh Lãng cũng không đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng hô lớn.
“Biết gì chưa, nữ quân nhà ngươi sắp quay về rồi đó!” Triệu Long sư phụ cũng cao giọng nói.
“Hả ? ? Đây là chuyện tốt mà! !” Chúc Minh Lãng trả lời.
“Sao ngươi còn im lìm ở bên trong vậy, còn không mau chạy đến cửa thành phía nam để sớm gặp mặt nàng sao?” Triệu Long sư phụ bộ dạng còn gấp gáp hơn Chúc Minh Lãng.
“Không cần, không cần, nàng …”
“À haha, thì ra ngươi là đang muốn rèn tặng nàng một kiện ái tâm khải giáp, hồi trước ta còn thấy ngươi làm một kiện tiểu khải y bán thành phẩm, thật không nghĩ tới a, có phải ngươi đã sớm biết tin nữ quân sắp trở về, cho nên những ngày này vùi đầu khổ luyện muốn vì nàng chuẩn bị một phần kinh hỷ đúng không, chà, người trẻ tuổi các ngươi thật là lãng mạn quá đi mà!” Triệu Long sư phụ bừng tỉnh đại ngộ nói.
Cửa lập tức mở ra, Chúc Minh Lãng mặt bị lô rèn đúc nướng đến có chút đỏ lên.
Nhìn thoáng qua Triệu Long sư phụ.
Chúc Minh Lãng lại quay đầu nhìn thoáng qua món Nghịch Thanh Chi Khải có kích thước siêu nhỏ mà mình đang rèn, mà lại nhỏ đến mức mình cũng mặc không nổi kia, lại liên tưởng một chút đến thân hình nhỏ nhắn nhiều đường cong của Lê Vân Tư…
Đúng vậy a, tại sao mình cứ phải cố chấp vậy chứ.
Nếu nó nhỏ quá, vậy đổi hẳn sang làm thành một kiện nhuyễn giáp cho nữ là tốt rồi?
Hắn một mực còn chưa có cơ hội cảm tạ Lê Vân Tư đã viết thư giới thiệu vào học viện, người luôn ở trên chiến trường giống như nàng, đương nhiên rất cần có một kiện Nhuyễn Lân Y.
Huống chi, đại giai thoại mới quen đã thân, lưỡng tình tương duyệt mà mình tạc ra đã sớm bị dư luận xôn xao truyền đi, nàng trước đó ở chiến trường phía nam chắc chắn đã nghe, nhưng lại không có cách tìm mình tính sổ …
Đến lúc đó, mình lại tặng nàng bảo y này, nàng chắc cũng sẽ hết giận, nếu nàng không để ý, vậy chẳng phải quá tốt sao.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hão cầu.
Mắc dù có chút chuyện cũ ván đã đóng thuyền, Chúc Minh Lãng cũng cảm thấy bản thân vẫn nên chủ động một chút, kết quả ra sao tạm thời khó nói được, nhưng kết một mối thiện duyên chắc cũng không có vấn đề gì.
Tiếp tục cố gắng, nhân lúc Lê Vân Tư còn có một ngày mới trong thành, nhanh chóng làm kiện ái tâm bảo y … Nghịch Thanh Bảo Giáp mới được!
May mắn là, bản thân vẫn luôn là một nam tử có trí nhớ tốt.
Đổi lại là nữ tử khác, Chúc Minh Lãng chưa chắc đã có thể làm được kích thước vừa vặn.
Lê Vân Tư thì lại không có vấn đề, dù sao … (Dg: hắc hắc hắc =))zzzz )
…
…
Hoa trên núi chói lọi, lá rừng tĩnh mỹ, trên Thu Nam Thụ mọc ra một cây bồ công anh giống như lá mầm, bọn chúng mỗi ngày đều thay đổi, mỗi ngày đều lớn dần lên, chỉ là không có người hữu tâm, mỗi ngày ở dưới gốc cây si, ngắm nhìn chúng nó dần nở rộ.
Thu Nam Thụ, tường màu sáng, Chúc Minh Lãng đứng trên tường, mặc một bộ y phục sạch sẽ dễ nhìn, ngửa mặt lên thưởng thức những cành lá Thu Nam rơi xuống từ trên chiếc ngói trượt.
Một nữ tử bước tới, trông thấy Chúc Minh Lãng, thấy người này tiêu tiêu túc túc, dáng vẻ cởi mở, không khỏi hơi kinh ngạc.
Hắn trông không giống với lần đầu gặp mặt, ngay cả khí chất cũng thay đổi, càng ôn nhu thuận ngọc.
“Chúc công tử, tiểu thư nhà ta nói, nàng rất thích lễ vật của ngài.” Sương nhi khom người nói với Chúc Minh Lãng.
“Vậy ngươi thay ta vấn an tiểu thư nhà ngươi.” Chúc Minh Lãng hài lòng gật đầu.
“Tại sao công tử không tự mình đi nói?” Sương nhi khẽ cười nói.
“Không phải nàng đang bị thương, không tiện gặp người ngoài sao?” Chúc Minh Lãng nghi ngờ hỏi lại.
“Ngài là người ngoài sao?” Sương nhi lại nháy mắt.
Chúc Minh Lãng mặt mo đỏ ửng, hiển nhiên thị nữ này cũng đã nghe được những chuyện mà hắn tự mình bịa ra kia.
Có thể được mời vào viện tất nhiên là một việc vô cùng vinh hạnh, dù sao cửa lớn đình viện nữ tử nhà người ta cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ nam nhân lạ nào bước vào, thậm chí vài thân thích cũng là như vậy.
Cũng không biết vì sao, sau khi bước chân vào cổng viện, Chúc Minh Lãng lại có chút cảnh giác.
Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại viễn cảnh lúc trước phó tướng kia bị chém đứt một tai …
Lỡ mình bước vào rồi, có khi nào nàng cũng sẽ tặng mình một kiếm cả đời khó quên hay không? ?
…
Có một tấm bình sa mỏng, Chúc Minh Lãng vốn cho rằng sẽ bị bình phong ngăn cách xa nhau, nhưng Lê Vân Tư lại là người không thích nhiều lễ giáo như vậy, nàng mời Chúc Minh Lãng ngồi ở phòng trước, Sương Nhi cô nương lại rót hai cốc trà.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Sương Nhi, hẳn là nàng cũng đi xa rồi, cũng không biết có phải là cố ý gây nên hay không.
Chúc Minh Lãng uống một ly trà, rồi quay ánh mắt nhìn về nơi khác.
Cũng không biết hắn có tật giật mình, hay là muốn thưởng thức nét độc đáo của đình viện này.
“Lần này trở về, tâm tình có tốt hơn với lần trước rất nhiều, chí ít không còn nghe thấy những ngôn từ ô uế kia.” Lê Vân Tư cười cười, phát hiện nam nhân trước mặt quả thực biết cách giả ngu.
“Nàng cũng biết đấy, diễn kỹ của ta vốn cũng không tệ.” Chúc Minh Lãng cũng chầm chậm nở một nụ cười.
“Vậy sao, nửa đêm gặp nơi rừng trúc, còn tặng cho nhau lễ vật định tình, cũng bất quá là đúng dịp gặp chơi hay sao?” Lê Vân Tư nhấp một miếng trà.
Nụ cười trên môi Chúc Minh Lãng dần cứng lại, sắc mặt trắng bệch.
Có giai thoại, cũng có bê bối. (Chúc minh lãng: Toang rồi bu em ạ!!)
Lời nói lúc trước của Nam Linh Sa, bị mọi người truyền loạn làm thêm phần nghiêm trọng, từ đưa tàn long, lại thành trao tín vật định tình cho nhau, cho dù đại đa số người bây giờ vẫn tin phiên bản Chúc Minh Lãng lưỡng tình tương duyệt kia, những vẫn có thuyết pháp cho rằng Chúc Minh Lãng là tra nam, trái ôm phải ấp, tỷ muội đều thịt, một chân đạp hai thuyền!