"Hiểu lầm rồi, nương tử. . ." Chúc Minh Lãng vội vàng giải thích, nhưng lại lỡ quen miệng thốt ra cái từ nương tử mà hắn tự bịa đặt này.
Lê Vân Tư mở to đôi mắt, nếu như đổi lại là một kẻ khác nói ra cái lời kiểu này, không cần biết là lỡ miệng hay không, nàng chắc chắn sẽ rút lưỡi kẻ đó.
"Lỡ miệng, lỡ miệng thôi, Vân Tư cô nương, Chúc Minh Lãng ta vẫn luôn là người có tính cách đoan chính, ta cũng không hiểu vì sao nàng ta lại thích làm ra loại chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy." Chúc Minh Lãng nói.
Lê Vân Tư nhìn hắn, nhìn thấy dáng vẻ chân thành của hắn, vẫn không khỏi hừ lạnh trong lòng.
Trước kia sao nàng không cảm thấy cái tên Chúc Minh Lãng này có da mặt dày như vậy?
"Ta nhắc nhở ngươi, đừng đến gần nàng ta. . . Được rồi, theo tình hình hiện tại, có lẽ nàng ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu." Lê Vân Tư lắc đầu, không tiếp tục để ý đến chuyện của Nam Linh Sa nữa.
Chúc Minh Lãng gãi đầu một cái, thì ra nàng đang lo lắng mình sẽ chết trong tay Nam Linh Sa.
Lúc đầu quả thật Nam Linh Sa có ý định muốn giết mình, nhưng về sau có lẽ là đã bị thuyết phục bởi tính cách đoan chính của mình.
"Đêm ở rừng trúc đó, thực sự chỉ là ngẫu nhiên thôi, về phần Thần Mộc Thanh Thần Long. . ." Chúc Minh Lãng muốn giải thích, hắn cũng không muốn Lê Vân Tư xem mình thành loại người như lời đồn đã lan truyền trong thành.
Cho dù các nàng là tỷ muội song sinh, tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng trong lòng Chúc Minh Lãng vẫn có khuynh hướng tách các nàng ra thành hai người riêng biệt.
"Sao tiểu thư ngài lại. . . A, không thể đi vào, ngài không thể đi vào!"
Lúc này, giọng nói của Sương Nhi truyền đến từ bên ngoài cánh cửa.
Lúc này Chúc Minh Lãng mới tỉnh ngộ, thì ra nàng ta đang canh cho mình.
A, tại sao phải canh chừng chứ, mình cũng không làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài, chỉ ngồi ôn chuyện cũ thôi mà.
"Người nào lại ngang ngược như vậy, ngay cả đình viện của ngươi mà cũng dám xông vào?" Chúc Minh Lãng hơi kinh ngạc nhìn Lê Vân Tư, sau đó hỏi. "Có cần ta lánh mặt đi một lát không?"
"Nếu né tránh, chẳng phải càng khiến người ta phỏng đoán lung tung?" Lê Vân Tư nói.
Hình như nàng biết người xông vào là ai, chỉ chậm rãi đứng lên, lấy một cái tách sạch sẽ từ trên bàn gỗ ở phía sau, sau đó nhấc bình trà lên, rồi từ từ rót một ít nước trà vào tách không.
Chúc Minh Lãng có chút hoang mang, ánh mắt không khỏi nhìn về phía con đường dài ở trước đình viện, hắn muốn biết người đến là ai.
Khi hắn nhìn thấy Lê Vân Tư đang đi dọc theo con đường dẫn đến đình viện, hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, mãi đến khi hắn quay đầu lại, thì phát hiện Lê Vân Tư chưa hề rời đi, ngay lúc này người kia đến trước mặt, Chúc Minh Lãng mới hoàn toàn tỉnh ngộ!
Thật sự là nhất chu song hoa (Hai bông hoa cùng một gốc cây).
Mấy lần trước đó, Chúc Minh Lãng cảm thấy có mấy phần kỳ lạ không thể nói rõ được, hắn luôn cho rằng trên thế giới này có trường hợp nhất thể song hồn tồn tại, đến bây giờ thấy các nàng đồng thời xuất hiện, thì hắn mới hoàn toàn ném đi những suy đoán không thể giải thích đó.
Có điều, nhìn thấy các nàng đồng thời xuất hiện thế này, thì thị giác vẫn bị trùng kích không nhẹ.
Thật ra Lê Vân Tư vốn đã xinh đẹp vô song, hết lần này tới lần khác dung mạo như vậy, lại còn có thêm một người khác, cũng chim sa cá lặn y như vậy, không hề thua kém chút nào.
"Nam. . . Nam Linh Sa?" Đôi mắt của Chúc Minh Lãng liên tục di chuyển ở trên người của hai nữ tử này.
Nói thật, nếu như các nàng không thể hiện ra tính cách khác nhau, thì Chúc Minh Lãng không thể nào phân biệt được.
Hơn nữa, Sương Nhi canh chừng ở ngoài cửa cũng giống hắn, suýt chút nữa đã cho rằng người xông vào từ bên ngoài là Lê Vân Tư!
"Ngồi đi." Lê Vân Tư chỉ vào chiếc ghế gỗ ở bên cạnh, bình tĩnh nói.
Nam Linh Sa nhìn thấy Chúc Minh Lãng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, chỉ là nụ cười này không được dịu dàng và thanh nhã cho lắm, ngược lại mang theo vài phần nghiền ngẫm.
"Tỷ tỷ, dã tâm của tỷ thật lớn nha?" Nam Linh Sa ngồi xuống, đúng lúc nàng ngồi ở bên trái Chúc Minh Lãng.
Trước mặt Chúc Minh Lãng là Lê Vân Tư, bên trái lại là Nam Linh Sa, chẳng biết vì sao, hắn thấy có chút nhức đầu.
Bàn trà là hình tròn, Chúc Minh Lãng cảm giác chỉ cần mình lơ là một chút, là sẽ nhận lầm người ngay...
Vẫn may, hôm nay Nam Linh Sa không có vẻ yên lặng và mờ nhạt nữa, để lộ ra đối mắt xanh ngọc sinh động, có thể nói ánh mắt đó của nàng vô cùng quyến rủ.
"Muội muốn cản trở, thì ta cũng sẽ không khách khí với muội." Lê Vân Tư vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó, đối với muội muội của mình cũng không bộc lộ ra nhiều cảm xúc.
"Hừ, thật là mất hứng, tới không phải lúc." Nam Linh Sa đứng lên, còn chưa chạm vào tách trà ở trên bàn, mà đã có dáng vẻ muốn rời đi.
Nhưng rất nhanh, nàng đã dừng chân lại, ngoái đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chúc Minh Lãng đang ngồi im lặng chỉ muốn làm một người trong suốt ở đó.
Chúc Minh Lãng cúi đầu nhìn tách trà, khuôn mặt bình thản như nước trà trong tách, nhưng trong lòng lại như lá cây đang đung đưa dữ dội trong gió thu.
"Cảnh đường phố phồn hoa, mùa đông này quá buồn tẻ không thú vị, không bằng tỷ tỷ cho ta mượn vị công tử tuấn tú này để giải sầu, cùng ta đi dạo một vòng để ngắm cảnh phồn hoa ở Tổ Long thành này?" Nam Linh Sa cười dịu dàng, đôi mắt sáng như tuyết tựa như vừa được tẩy rửa qua.
"Không được." Lê Vân Tư dứt khoát cự tuyệt.
"Tỷ tỷ không nỡ sao? Chúc lang, sao hôm nay ngươi lại không nói chuyện với ta, dáng vẻ ân cần nhiệt tình của thường ngày đâu rồi, cho dù ngồi trò chuyện suốt đêm cũng không thấy mệt mỏi cơ mà." Nụ cười của Nam Linh Sa trông rất thanh thuần động lòng người, tựa như một vị muội muội ngây thơ hồn nhiên, chỉ thích làm những chuyện như đi dạo phố, ăn đồ ăn ngon.
"Nam Linh Sa cô nương, ta đã giải thích rõ ràng với tỷ tỷ ngươi rồi, ngươi cũng đừng đảo lộn trái phải nữa, huống chi ta và tỷ tỷ ngươi tình ý. . . là vậy đó, cô nương cố ý chia rẽ thì cũng không có ý nghĩa gì đâu." Chúc Minh Lãng nói rất nghiêm túc.
"Không sợ bị đau lưỡi à!" Nam Linh Sa trừng mắt liếc nhìn Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng không nhúc nhích, lúc này hắn ngồi yên như một vị lão tăng.
Dù sao hắn vẫn chưa rõ độ bất hòa giữa Lê Vân Tư và Nam Linh Sa đã đến mức nào, là hoàn toàn không còn tình tỷ muội nữa, hay là đơn giản chỉ hơi không hợp tính nhau.
"Ta có việc muốn thảo luận với hắn, muội ở lại cũng được, đi cũng được, xin cứ tự nhiên." Lê Vân Tư cũng không thích bộ dạng càn quấy này của Nam Linh Sa.
"Được, ta chờ các ngươi nói xong, sau khi nói xong, lại cùng ta đi ngắm thải đăng dưới sông trong đêm xuân, hay là tỷ tỷ cũng đi chung đi, đã rất nhiều năm rồi tỷ muội chúng ta chưa đi ra ngoài với nhau." Nam Linh Sa dứt khoát ngồi xuống, nâng tách trà lên, dáng vẻ im lặng hưởng thức trà đó rất tao nhã.
Chúc Minh Lãng nhíu mày.
Thật vất vả mới có cơ hội ở riêng với Lê Vân Tư, cho dù quan hệ vẫn còn có chút vi diệu.
Cũng không biết rốt cuộc Nam Linh Sa đang cố thăm dò cái gì, là muốn biết quan hệ chân chính giữa mình và Lê Vân Tư, hay chỉ đơn thuần là muốn quấy rối?
Lê Vân Tư nhìn thoáng qua Nam Linh Sa.
Nam Linh Sa trợn mắt nhìn lại.
Lập tức, bầu không khí trở nên yên ắng lại.
Lê Vân Tư không nói lời nào, giống như là đang chờ Nam Linh Sa rời đi.
Nhưng Nam Linh Sa không để nàng được như ý, một là Lê Vân Tư trực tiếp nói ở trước mặt nàng, còn không thì nàng sẽ cứ chờ hoài ở chỗ này.
Chúc Minh Lãng thấy tỷ muội các nàng bắt đầu so đấu kiên nhẫn, cũng dứt khoát xem mình thành một kẻ trong suốt...
Gió nhẹ lướt qua, trong đình viện trồng một đám cây Linh Lan vô cùng xinh đẹp, trên đóa hoa trắng noãn kia tựa như có treo từng chiếc chuông nhỏ màu trắng, lúc khẽ đung đưa, cũng không phát ra tiếng vang êm tai, mà lại tỏa ra mùi thơm êm dịu.
Vẫn yên tĩnh như trước, không ai lên tiếng nói chuyện.
Chúc Minh Lãng chợt nhớ tới, mình còn chưa ăn cơm trưa, nhìn thấy bên cạnh bàn có để một ít bánh ngọt, thế là hắn đứng lên, bưng tới một khay bánh ngọt qua, rồi vừa uống trà, vừa hưởng thức.
Nam Linh Sa dùng đôi mắt xinh đẹp trừng hắn, mặc dù không lên tiếng, nhưng giống như đang mắng hắn: Ngươi đã xem nơi này là nhà mình sao!
"A, nàng cũng ăn thử đi, ngon lắm đó." Chúc Minh Lãng lấy ra một ít từ trong khay, rồi đưa cho Lê Vân Tư.
Lê Vân Tư cũng nếm thử một miếng, chỉ là không nói lời nào.
Nhưng nàng cũng coi như mở mang tầm mắt đối với độ chai mặt của Chúc Minh Lãng.