“Mấy ngày nay truyền đi không ít tin đồn, ta thấy nhân thủ của đội bảo vệ kinh thành đều đi bắt người cả rồi.” Thích Mộng Đường thở dài: “Thời buổi này rối ren quá.”
Tô Nam Thừa thấy hắn ta tỏ vẻ ông cụ non bằng khuôn mặt non nớt kia thì chợt thấy buồn cười.
Tiễn Thích Mộng Đường ra về, Tô Nam Thừa xoa xương sườn: “Ngày mai đến Công bộ đi.”
Trình Minh gật đầu: “Vâng, nhưng chẳng phải ngài vẫn còn đau sao?”
“Nếu không đau thì tốt quá rồi, chẳng phải cũng một tháng rồi sao? Làm không tốt thì hai tháng? Thôi bỏ đi, chức vị của ta có quan trọng gì đâu, chỉ là ngồi thôi mà, không đáng ngại đâu.”
Công bộ cũng tốt mà.
Không dính dáng đến chỗ khác, nhìn thì có vẻ không tiền đồ gì, nhưng lại hợp với hắn của hiện tại.
Tuy nhiên, trước khi đến Công bộ, hắn còn có chuyện phải làm.
Đương lúc hoàng hôn, hắn đứng trước phủ trưởng công chúa.
Hẳn là Lạc Xuyên Hiền đã dặn dò người gác cửa, gã không hỏi gì cả, cứ thế để hắn bước vào.
Lạc Xuyên Hiền gặp hắn trong thư phòng.
Tô Nam Thừa thấy cổ Lạc Xuyên Hiền có vài vết thương, vừa nhìn là biết bị cào rồi.
Vì thế hắn cười khẽ: “Tiểu Hầu gia đây mới gặp được con mèo hoang nào sao?”
Lạc Xuyên Hiền nhướn mày: “Là vật nhỏ không hiểu chuyện thôi.”
“Hẳn là lạc thú gì đó rồi.” Tô Nam Thừa nói.
“Ha ha, ngươi còn nhỏ mà biết nhiều đấy. Ngươi vẫn chưa lấy vợ nhỉ, thế nào? Có cần ta tìm cho ngươi mối hôn sự môn đăng hộ đối không?”
“Đa tạ tiểu Hầu gia, trước mắt ta vẫn chưa nghĩ tới.” Tô Nam Thừa cười nói.
“Nói đi, hiện giờ ngươi tới làm gì? Ta vẫn chưa chúc mừng ngươi thăng chức nữa kìa. Sau này có tư cách diện thánh rồi.” Lạc Xuyên Hiền nói.
“Đa tạ tiểu Hầu gia tương trợ, ước định với tiểu Hầu gia, ta đều nhớ rõ.” Tô Nam Thừa đứng dậy chắp tay thi lễ.
“Vậy ngươi cảm ơn sớm quá rồi, việc ngươi được triệu đến ngự tiền lần này không phải do ta nhúng tay thực hiện.”
Trong lòng Tô Nam Thừa cũng lờ mờ nhận ra, đây là công lao của Vân Kỳ thượng sư.
Đương nhiên, Vân Kỳ thượng sư không hẳn muốn giúp hắn, đại khái là muốn lấy lòng Thái tử thôi.
Có điều, Lạc Xuyên Hiền lại thực sự muốn giúp đỡ hắn, câu cảm tạ này cũng không sai.
“Vậy cũng chẳng sao, trăm sông đổ về một biển mà. Hôm nay ta tới là vì có việc muốn nói với tiểu Hầu gia.”
Lạc Xuyên Hiền gật đầu: “Ngồi xuống nói đi, chẳng phải người ngươi vẫn bị thương sao?”
Tô Nam Thừa cảm tạ hắn ta rồi ngồi xuống: “Hôm nay, nhi tử Thích đại nhân tới phủ thăm ta, nói mấy ngày gần đây, trong kinh nổi lên không ít tin đồn. Đội phòng thủ kinh thành phái người bắt người. Không biết tiểu Hầu gia có biết chuyện này không?”
“Đương nhiên. Thanh thế to lớn vậy mà, bên ngoài hiện giờ lời gì chẳng có, nói là truy bắt thủ phạm. Nhưng mấy lời đồn đại nào có căn cứ, không dễ bắt vậy đâu.”
“Vâng, hạ quan nghĩ đến một chuyện. Liên quan đến tấm bia đá lần trước, chỉ sợ là sau lưng có người ẩn nấp. Trước mắt vẫn chưa hiện hình, đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ để lộ dấu vết. Tai nạn Thân Canh lần này, theo suy đoán của hạ quan, đây không phải chuyện một sớm một chiều. Nghe nói thân phận mấy người bỏ trốn đều là giả cả. Nhưng bọn họ đều đã sinh sống ở kinh thành nhiều năm rồi.”
“Ý ngươi là, có quan viên làm nội ứng trong triều?” Lạc Xuyên Hiền hỏi.
“Hẳn là vậy, chông sắt kia đến từ Tây Vực, nơi có nhiều người nhìn như thế, sao lại không phát hiện ra bốn người mang theo nhiều chông sắt đến vậy?”
Hoàng đế vẫn muốn đích thân đến đó một lần, ngay cả khi dưới đất đã được đào lên kiểm tra hết rồi.
Sao lại có sơ hở lớn đến vậy được?
Lạc Xuyên Hiền nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta muốn nói, quan viên trong triều có vấn đề. Chuyện này sớm hay muộn sẽ không còn là bí mật nữa. Nhưng bệ hạ cũng sẽ không biết là ai, lại càng không biết bao nhiêu người có vấn đề. Trước có Trịnh Đồ theo địch, sau lại có chuyện này. Chỉ sợ sau này bệ hạ nghi ngờ không ít người.”
“Tiểu Hầu gia ngẫm lại xem, nếu bệ hạ có một đội ngũ, không làm chuyện gì khác, chỉ làm công việc giám sát triều thần, chẳng phải bệ hạ sẽ yên tâm hơn nhiều sao?”
“Vâng, bệ hạ sẽ yêu cầu một đội thân vệ như vậy. Nhưng loại thân vệ này không thể do Thái tử, hay các hoàng tử khác chỉ huy. Đội thân vệ này không được phép có tư tưởng sai lệch. Chỉ trung thành với bệ hạ. Tiểu Hầu gia nghĩ thử đi.”
Lạc Xuyên Hiền chậm rãi ngả người ra sau: “Ý của ngươi là, để ta làm người chỉ huy?”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Đúng vậy. Thân phận của tiểu Hầu gia là thích hợp nhất.”
Lạc Xuyên Hiền cười: “Nếu được thì tốt, chỉ là chưa chắc bệ hạ muốn có một đội ngũ như vậy.”
“Bệ hạ sẽ cần.”
“Chỉ huy, nếu thật sự có đội như thế, e là làm người dẫn đầu cũng không tốt lắm. Đắc tội không ít người đâu.” Lạc Xuyên Hiền nói.
“Đúng thế, còn phải xem tiểu Hầu gia sẽ lấy hay bỏ.”
Đúng là sẽ đắc tội với người khác, nhưng trái lại sẽ có quyền lợi tuyệt đối.
“Chuyện này, ta sẽ suy nghĩ lại. Đáng tiếc, ngươi hiện giờ không đảm đương nổi.” Lạc Xuyên Hiền tiếc hùi hụi nói.