Lạc Xuyên Hiền giữ hắn ở lại dùng bữa tối, ăn xong, Tô Nam Thừa quay về phủ.
Hoàng đế sẽ yêu cầu một đội như vậy, chỉ cần có người đề cập tới thôi.
Thực ra Lạc Xuyên Hiền là một người thích hợp, xuất thân cao quý, bản tính cũng đủ tàn nhẫn.
Cho dù có là ai gánh vác cũng đều phải gánh trên lưng cả quyền lực lẫn tiếng xấu.
Tuy nhiên giữa Tô Nam Thừa và Lạc Xuyên Hiền là mối quan hệ hợp tác, nếu bây giờ thúc đẩy chuyện này, thì chính là chuyện tốt đối với Tô Nam Thừa.
Lạc Xuyên Hiền ư, không thể không nói, không cần biết nhân phẩm hắn ta ra sao. Ít nhất hắn ta là một đối tác xứng đáng hợp tác.
Làm người hào phóng, cũng coi như thẳng thắn thành khẩn.
Cho nên, Tô Nam Thừa mong rằng hắn ta có thể nắm quyền lực trong tay.
Còn chuyện tiếp theo, từ từ sẽ đến thôi. Tô Nam Thừa muốn quyền lực, nhưng cũng muốn kiếm chút lợi nhuận nữa.
Hắn nâng ly: “Kính tiểu Hầu gia.”
Lục bộ đều ở cùng một nơi.
Chỉ có điều tự mình phân công quản lý, sáu nha môn cùng một chỗ không can thiệp chuyện của nhau.
Lúc Tô Nam Thừa đi báo danh, tự có người tiếp đãi hắn.
Công bộ bây giờ không có việc gì, tất cả mọi người đều nhàn nhã.
Chỉ có điều Tô Nam Thừa chỉ là Tòng Thất phẩm, muốn nói là chào đón long trọng cỡ nào cũng đã qua rồi.
Chẳng qua là mọi người thấy hắn được chính bệ hạ khâm điểm tới. Lại là Cấp Sự Trung loại này có thể tiếp xúc với chức quan đặc thù.
Lại có quan hệ của Thành Khang Hầu phủ, còn có Tô Anh Cừ là Lại Bộ Thị Lang, mọi người cũng thường gặp mặt. Lại bộ, quản chính là quan viên, cho nên mặt mũi sao cho đủ mới được.
Tô Nam Thừa cũng rất khách khí, một đường khách khí nói chuyện với mọi người.
Lý Xuân Giác không phải là tới sớm mấy ngày sao, hắn đã thăm dò rõ ràng chuyện của người này, cũng có thể chỉ điểm cho Tô Nam Thừa.
Tổng thể mà nói, nhậm chức rất nhẹ nhàng.
Lúc buổi trưa, Thị Lang Chu đại nhân đặc biệt dặn trù phòng làm mười mấy món ăn để hoan nghênh Tô Nam Thừa.
Ngày đầu tiên, mọi người cứ vui vẻ làm xong việc như vậy.
Đến buổi trưa, gã sai vặt thân cận của Tô Anh Cừ còn đặc biệt tới hỏi thăm Tô Nam Thừa đã được về chưa? Nếu được thì đi về chung.
Tô Nam Thừa tranh thủ thời gian đồng ý, nói bây giờ đi liền.
Hắn biết rõ, là Tô Anh Cừ cố ý, tạo thế đó mà.
Tăng cường thêm chút cảm giác tồn tại.
Phụ tử cùng nhậm chứ ở lục bộ, cũng coi là một cái giai thoại.
Mặc dù nhi tử chỉ là một tên Tòng Thất phẩm.
Lúc Tô Nam Thừa đi ra, các đồng liêu đều cười với hắn, nói ngày mai gặp lại.
Ra ngoài, quả nhiên thấy xa ngựa của Tô Anh Cừ đậu ở đó, Tô Nam Thừa bảo Trình Minh dắt ngựa đi, hắn liền lên xe ngựa của Tô Anh Cừ.
“Để phụ thân đợi lâu rồi.”
“Không sao, đi thôi.” Tô Anh Cừ khoát tay.
Xe ngựa lăn bánh, Tô Anh Cừ hỏi: “Hôm đầu đến, thấy thế nào?”
“Bẩm phụ thân, cảm thấy rất tốt. Thượng Thư đại nhân không có ở đó, hôm nay nhi tử vẫn chưa thể bái kiến. Mấy cấp trên khác đều đối xử với nhi tử rất hòa thuận.” Tô Nam Thừa nói.
“Ừm, trước mắt công bộ không có việc gì, con cứ ở lại cho tốt. Mọi thứ không nên gấp gáp, đừng nghĩ đến chuyện sớm ra mặt. Có đôi khi gây náo động quá mức sẽ chỉ khiến người khác căm hận.” Tô Anh Cừ nói.
“Vâng, nhi tử ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.” Hắn cũng nghĩ vậy, năm ngoái hắn mới làm quan, năm nay đã thăng quan, mặc dù vẫn chỉ là một quan tép riu, nhưng thăng lên ba cấp như vậy cũng sẽ bị người ta ganh tỵ.
Trở lại trong phủ, Tô Nam Thừa liền tự mình đi về.
Sau khi trở về, Đông Mai liền hỏi: “Công tử, hôm sau người không xin nghỉ sao?”
“Ừm? Trong nhà có chuyện gì?”
“y da, là sinh thần của công tử ngài đó. Ngài quên luôn rồi sao?” Đông Mai bật cười.
Tô Nam Thừa sững sờ, sinh thần năm ngoái là lúc hắn đang đi đường nên không để ý. Năm nay quả thực là không nhớ kỹ. Chủ yếu là trong mười mấy năm ở dị thế kia ngày tháng trôi qua rất khác cho nên hắn cũng không dễ dàng nhớ kỹ.
“Không cần, tuổi này của ta cũng không cần tổ chức gì. Đến lúc đó các ngươi chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn ngon để đêm ăn coi như đón sinh nhật xong.” Tô Nam Thừa nói.
“A? Sao mà qua loa quá vậy? Nói không chừng bên chỗ lão thái thái cũng đã chuẩn bị cho ngài đấy?” Đông Mai nói.
“Ta mong bọn họ đừng nhớ kỹ thì mới tốt. Các ngươi cũng đừng nói, ngày mai rồi hãy nói. Ta không xin nghỉ.” Tô Nam Thừa nói.
Trẻ nhỏ không đón sinh nhật rất bình thường, sợ chết yểu.
Hắn tuy tuổi tác không tính là quá nhỏ, nhưng đây cũng không phải là nông thôn, chỉ có điều vừa đúng dịp. Cũng đỡ lo.
Trong đầu hắn lười nghĩ đến cái này, bây giờ hắn đang có chuyện muốn làm khác.
Lúc sáng ngày thứ hai, trong cung truyền lời gọi hắn tiến cung.
Bên chỗ Công bộ, thái giám trong cung cười ha hả: “Tiểu Tô đại nhân, mời đi.”
Tô Nam Thừa gật đầu, vừa vặn quan phục của hắn vẫn chưa làm xong, bây giờ vẫn mặc y phục thường ngày.