Bản thân hắn cũng phải dựa vào sự thu xếp của gia đình kia mà, mới mười bốn tuổi đã là cửu phẩm, nhìn có vẻ thấp, nhưng thực ra đã vượt qua khá nhiều người đọc sách rồi.
Cho nên, trong mắt bọn họ, hắn thực sự là một đứa bé ngây ngô nhỉ.
Chạng vạng, hắn ra khỏi cung.
Liền thấy có người đứng ngoài cung chờ.
Là người bên cạnh Lạc Xuyên Hiền: “Tiểu Tô đại nhân, tiểu nhân đợi ngài lâu rồi. Tiểu hầu gia nhà chúng ta mời ngài tới phủ. Đã chuẩn bị sẵn bàn tiệc rồi, mời ngài.”
Tô Nam Thừa rất bất ngờ, vị tiểu Hầu gia làm việc tùy tính thật đấy.
“Hay là để ta về phủ thay quần áo trước đã?” Hắn vẫn đang mặc quan phục đây này, nếu cứ thế đến phủ Trưởng Công chúa , e là không ổn lắm.
“Tiểu Tô đại nhân đừng để ý, tiểu Hầu gia nhà chúng ta chờ đã lâu. Mong ngài có thể đi ngay.” Gã sai vặt cười, lời nói có chút cứng rắn.
Tô Nam Thừa thở dài, đành phải mang theo Liên Sinh đứng đợi một bên đi.
Nhân gia còn đưa xe tới đón, hắn chỉ có thể lên xe thôi.
Mảnh đất nơi xây phủ Trưởng Công chúa rất tốt, đứng nhìn cổng chào từ phía xa xa đã biết khí thế đến mức nào rồi.
Xe ngựa ngừng ở cửa hông, hắn chỉ là một kẻ hèn cửu phẩm mà thôi, nhân gia không cho đi qua cửa chính cũng chẳng có gì để nói cả.
Một đường đi qua sân trước, rồi lại đến một cái sân rộng khác.
Tô Nam Thừa được dẫn vào chính sảnh uống trà: “Ngài chờ chút đã, chúng tiểu nhân đi đánh tiếng với tiểu Hầu gia báo ngài đã tới.”
“Làm phiền rồi.” Tô Nam Thừa khách khí.
Phủ Trưởng Công chúa phủ rất lớn, lớn hơn Hầu phủ của bọn họ nhiều.
Có điều quy củ cũng chẳng khác nhau mấy.
Liên Sinh ngoan ngoãn đứng bên ngoài, có người dâng trà tới cho Tô Nam Thừa, hắn cũng khát, liền cầm lên uống.
Không bao lâu sau thì có người tới: “Mời Tiểu Tô đại nhân, công tử nhà ta mở tiệc ở hoa viên nhỏ, chúng ta đi thôi.”
Tô Nam Thừa đứng dậy, để người dẫn đường cho hắn tới hoa viên.
Từ xa hắn đã thấy Lạc Xuyên Hiền mặc trường bào màu lam ngồi đó.
Lại nói người này, thoạt nhìn, hắn ta giống hệt người đọc sách mà. Người cao lại da trắng, một thân phong độ trí thức.
Nhưng tiếc thay hắn ta lại không phải.
“Hạ quan bái kiến tiểu Hầu gia.” Tô Nam Thừa đi tới: “Để ngài đợi lâu rồi.”
Lạc Xuyên Hiền chẳng thèm đứng dậy chỉ chiếc ghế bên bàn tròn: “Ngồi đi.”
Tô Nam Thừa ngồi xuống, đồ ăn liên tục được đưa lên.
Mùa thu năm nay có vẻ lạnh sớm hơn năm trước.
Lá những loài cây độc đáo ở phương Bắc đã hơi đổi màu, chưa vàng lắm nhưng có thể thấy sức sống đang mất dần.
“Dùng bữa trước đi, lát nữa ta có lời muốn nói với ngươi.” Lạc Xuyên Hiền nói.
Hắn ta không khách khí chút nào. Tuy nhiên thân phận của hắn ta đủ để hắn không khách sáo như vậy mà.
Tô Nam Thừa vốn đầy thắc mắc, nghe hắn ta nói vậy, hắn dứt khoát không hỏi nữa.
Hắn đã đói bụng từ lâu rồi, nam hài tử độ tuổi này, lúc nào cũng thấy đói hết.
Bàn tiệc này quả thật không tồi, mùi hương thơm phức ngon lành, có thể thấy được trình độ trù tử trong phủ Trưởng Công chúa tốt tới mức nào.
Ăn uống no say, họ lại đổi chỗ, ngồi uống trà.
Thị nữ buông mành ba hướng xuống, chỉ để lại một mặt nhìn ra hồ.
Bên hồ có đèn, thậm chí có cả đèn đá dựng trên mặt hồ.
In lên mặt hồ sóng nước lóng lánh, rất đẹp.
Hoa viên nhỏ rồi đến hoa viên lớn, bên này tồn tại chính là vì những lúc như thế này đây.
“Tiểu Hầu gia có phân phó gì sao? Chỉ cần là chuyện hạ quan làm được, nhất định sẽ không chối từ.”
Lạc Xuyên Hiền nhìn hắn: “Cũng đơn giản thôi, ta thấy ngươi rất thú vị. Muốn làm bằng hữu với ngươi.”
“Hạ quan không dám, nào dám cả gan nói một tiếng bằng hữu với tiểu Hầu gia chứ? Không cần biết tiểu Hầu gia có yêu cầu gì, ngài cứ nói đi. Đừng nói những chuyện khác, biết tiểu Hầu gia coi trọng hạ quan thôi đã khiến hạ quan cảm động lắm rồi.” Tô Nam Thừa nói.
“Đừng nói mấy lời này nữa, đều là nói dối cả.” Mặt Lạc Xuyên Hiền vô cảm: “Ngươi là người thông minh. Ta sẽ nói thẳng với ngươi vậy.”
Hắn ta nói xong, giơ tay, thị nữ hầu hạ đứng bốn phía đều lui xuống.
Liên Sinh cũng đi theo.
Gió nhẹ nhàng lay động mành treo quanh đình, lướt qua mái tóc cả hai.
Lạc Xuyên Hiền nói: “Chuyện lần này ta muốn nói thực ra chẳng phải chuyện gì quan trọng. Dù sao cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi. Chỉ là kẻ tính kế khiến ta rất tức giận, để ta phải chịu sỉ nhục trước công chúng. Nhưng hôm nay không quan trọng, không có nghĩa ngày mai cũng như thế. Phụ thân mẫu thân ta tính cứ như hài tử vậy. Trước đây, ta vẫn cứ cho rằng nó chỉ là chuyện vặt vãnh.”
“Tam hoàng tử là một tên khẩu phật tâm xà, không nương tay chút nào. Còn Thái tử à, ha hả.”
Hắn ta nói tới đây, chợt ngừng lại, nhưng lời sau đó lại vô cùng rõ ràng.
Tô Nam Thừa thấy hắn ta hình như đang nói đến giai đoạn nào đó, liền nói: “Hạ quan đại khái hiểu ý tiểu Hầu gia. Chỉ là hạ quan không hiểu, tiểu Hầu gia muốn làm gì?”
“Bệ hạ dù sao cũng là già rồi.” Lạc Xuyên Hiền nhìn Tô Nam Thừa: “Mười năm cũng được, mười lăm năm cũng chẳng sao, dù sao sẽ luôn có một ngày cải thiên hoán địa.”