“Khi ngày đó đến, ta phải bảo đảm phủ trưởng công chúa và Quân Nghĩa Hầu phủ sừng sững không đổ.”
Hắn ta nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Tô Nam Thừa: “Ngươi thì sao? Nếu Tam hoàng tử có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, ngươi có thể vượt qua một đám huynh đệ con vợ cả vợ lẽ tiến thêm một bước không? Nếu Tam hoàng tử thất bại, liệu Thái tử có thể giữ ngươi không chịu chút liên lụy nào không?”
“Hay là, nếu cả hai người bọn họ đều thất bại thì tiền đồ của ngươi sẽ thế nào?”
Tô Nam Thừa cười khẽ, bưng ấm trà lên, rót cho cả hai người một chén trà xanh: “Lời tiểu hầu gia nói, hạ quan hiểu được.”
Lạc Xuyên Hiền ngồi xuống: “Ta đã nói rồi, ngươi là người thông minh.”
“Chỉ là, vì sao lại là ta?” Tô Nam Thừa hỏi: “Suy cho cùng ta cũng chỉ là một tên quan hèn cửu phẩm mà thôi. Con vợ lẽ của Hầu phủ, ta chẳng hề có chút vốn liếng nào cả.”
“Ha ha, chuyện này không quan trọng. Quan trọng là ngươi là người có dã tâm. Ngươi là người gan dạ. Ta đã thấy rất nhiều người a dua nịnh hót rồi, ngươi không hề giống bọn họ.”
“Hạ quan chỉ là người bình thường thôi, tiểu hầu gia quá khen.”
“Vậy là ngươi đồng ý rồi nhỉ?” Lạc Xuyên Hiền tự tin cười,cầm chén trà.
Tô Nam Thừa gật đầu: “Hạ quan không có lý do nào để chối từ cả. Được tiểu hầu gia trợ giúp, đối với giai đoạn hiện tại của ta mà nói, có lợi ích rất lớn.”
“Được! Ngươi quả nhiên rất quyết đoán. Ngươi chỉ cần chờ xem thôi, ta sẽ cho ngươi thấy, đi theo ta sẽ không có tổn thất nào cả.” Lạc Xuyên Hiền ngừng cười.
Tô Nam Thừa nâng chén trà lên: “Hạ quan lấy trà thay rượu, kính tiểu Hầu gia.”
Lạc Xuyên Hiền cũng cạn ly với hắn.
Tô Nam Thừa cứ nghĩ rằng do hắn nông cạn.
Trưởng công chúa có lẽ chẳng quan tâm tới chuyện khoe khoang, nhưng con trai bà ta không phải người đơn giản như thế.
Các đại thần trong triều thấy thế cục không rõ nên không dám manh động gì, trưởng công chúa cũng vậy.
Nhưng nếu chọn sai người, chờ sau khi bệ hạ trăm tuổi, thế lực phủ công chúa này sẽ không thể nào như bây giờ nữa.
Quân Nghĩa Hầu phủ còn có mấy chục người thôi mà.
Trước khi rời đi, gã sai vặt đưa một cái hộp cho Tô Nam Thừa: “Đây là đồ tiểu hầu gia nhà ta cho ngài, kêu ngài cứ nhận đi. Sau này chắc chắn sẽ dùng đến. Còn có một con ngựa tốt nữa, nghe nói tiểu Tô đại nhân cưỡi ngựa rất giỏi, về sau có thể cưỡi.”
Tô Nam Thừa không từ chối: “Thay ta đa tạ tiểu hầu gia. Ngươi hãy chuyển cho tiểu Hầu gia một câu thế này, những thứ Tô mỗ nhận hôm nay, sau này sẽ báo đáp đủ cho tiểu Hầu gia. Cho nên ta nhận không thẹn.”
Gã sai vặt không ngờ hắn lại có thể nói ra lời nói tự tin đến vậy, hắn ta sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: “Ngài yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ chuyển lời y nguyên.”
Tô Nam Thừa gật đầu, rời khỏi phủ trưởng công chúa.
Gã sai vặt truyền lời cho Lạc Xuyên Hiền, nghe xong lời này, mặt Lạc Xuyên Hiền vô cảm: “Tốt lắm. Ta tin hắn có thể làm được.”
Mãi đến khi hồi phủ, Tô Nam Thừa mới nhìn xem hộp kia chứa thứ gì.
Quả nhiên, khế nhà, khế đất, ngân phiếu.
Một viện tử tam tấn trong thành quý giá, năm mươi mẫu ruộng tốt vùng ngoại ô. Còn có ba ngàn lượng ngân phiếu.
Còn có con ngựa kia, hắn không nhìn kỹ lắm, nhưng nhìn bộ lông bóng loáng, móng ngựa sạch sẽ kia là đủ biết nó không phải vật thường rồi.
Vị tiểu hầu gia này, ra tay hào phóng thật.
Liên Sinh giữ im lặng cả đường, mãi mới dám hỏi một chút: “Tiểu Hầu gia kêu ngài làm gì vậy?”
Tô Nam Thừa cười: “Ta không biết nữa.”
Liên Sinh biết hắn không muốn nói, cũng không hỏi nữa.
Hắn ta hiện giờ vẫn chưa có thói quen với việc Thất công tử giữ quá nhiều bí mật. Nhưng cũng quen được chút ít rồi.
Hắn về không muộn lắm, vừa mới thay quần áo xong, đã thấy người của phòng may vá đến.
Chuyện này hiếm thật. Trước kia đều là hắn sai người đo sẵn kích cỡ rồi mới để họ đưa đi.
Người tới lần này rất khách khí, nói sắp tới Trung thu rồi, đại phu nhân gọi người may đồ mới cho các công tử và cô nương, nên họ đặc biệt tới đây.
“Thất công tử công việc bận rộn, ban ngày không rảnh nên chúng nô tỳ mới chọn đến lúc này, chúng ta quấy rầy ngài sao?”
Tô Nam Thừa cười nói không sao, đùa nghịch với các nàng một lúc.
Trước khi đi, Tô Nam Thừa còn nói: “May quần áo mới cho mấy người trong viện của ta nữa, nguyên liệu các người tự chọn đi. Đông Mai, đi đi, lấy mười lượng bạc đưa cho Lý ma ma. Mọi người vất vả rồi.”
Lý ma ma vội nói không cần, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy.
Vui mừng rời đi.
Ra đến ngoài mới nói: “Đều làm quan nhưng lại chẳng giống nhau chút nào. Buổi chiều nhị phòng Tứ công tử kia chỉ cho mỗi ba lượng.”
Nơi nào ban thưởng nhiều hơn, trong bụng ai cũng chưa một đống lời.
Mười lượng cũng không ít, Ngô Đồng viện chỉ có vài người, đương nhiên có thể làm hết từ trên xuống dưới, mà xiêm y hạ nhân lại chẳng cần vải vóc tốt.