Nếu muốn trở lại kinh thành, không biết phải tốn thêm bao nhiêu năm nữa đây.
Đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ từ Tô Anh Cừ được.
Ở thời này, chỉ cần là cô nương đến tuổi, nếu được dẫn tới nhà họ hàng, thì không chỉ đơn giản là thăm người thân.
Vị Phùng cô nương này sắp phải thành thân rồi.
Tuy hiện giờ môn hộ Phùng gia bình thường, nhưng lại dạy dỗ con cái rất tốt. Từng cử chỉ của hai tỷ đệ đều quy củ mười phần.
Nhưng lại không hề cứng nhắc, khiến người nhìn thấy thoải mái.
Khai tiệc, mọi người tươi cười kính rượu Phùng thị.
Bà ta chỉ uống mấy chén mà mặt đã đỏ ửng.
Mọi người nói chuyện rôm rả, rồi nói tới mấy cô nương và công tử.
Lão thái thái cười nói: “Ta đang thiếu tôn nữ đó. Số mệnh đã định là không có tôn nữ nha. Thấy khuê nữ của phu nhân bên thông gia được dạy dỗ tốt quá. Ta rất thích, nếu thường xuyên ở cạnh ta thì tốt biết bao.”
Tam phu nhân cười nói: “Bà mẫu muốn giữ người chẳng phải quá dễ sao? Thừa dịp tửu lực, lại nhờ con dâu làm mối. Tiểu Ngũ nhà ta đến tuổi rồi. Tuổi tác cũng hợp, đây chẳng phải là mối duyên trời định sao?”
Mặt Ngũ công tử hơi đỏ, vội đứng dậy: “Tam thẩm nương, cháu trai tầm thường, sao dám làm bẩn thanh danh của cô nương.”
Phùng cô nương cũng vội cúi đầu đỏ mặt không dám nói gì.
Lão thái thái vỗ tay một cái: “Ôi trời, tốt lắm! Quá phù hợp. Tức phụ lão đại, ngươi thấy thế nào
“Phu nhân thông gia, Tiểu Ngũ nhà ta tuy không phải con vợ cả, nhưng cũng là một người xuất chúng. Dù sao chỉ một, hai năm nữa thôi, cha thằng bé sẽ an bài mọi chuyện cho nó. Phải xem người có xem trọng nó không đã.”
Cũng đã nói đến thế này rồi, nếu còn không thành thì mất mặt vô cùng.
Có điều mọi người chỉ diễn trò thôi, việc này hẳn đã được quyết định từ sáng sớm rồi.
Người thực sự cảm thấy ngạc nhiên có lẽ chỉ có mình Ngũ công tử thôi.
Em dâu Phùng thị, Tào thị hơi đỏ mặt: “Đây chẳng phải là trèo cao sao, ta nào có thể từ chối được? Chỉ là ta không thể tự mình làm chủ chuyện này được, vẫn phải viết thư gửi đi để lão gia nhà ta biết tin.”
Phùng thị cười nói: “Nếu có thể để chất nữ ở lại đây, ta đương nhiên rất vui. Là ta nguyện ý mà, Ninh nhi tuy không phải ta sinh, nhưng ta nhìn nàng lớn lên. Cũng giống như chính bản thân ta đã sinh nàng ấy vậy.”
“Được rồi được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Cũng muộn rồi, ngươi mau truyền tin đi.” Lão thái thái cười ha ha.
Tô Nam Thừa nâng chén hướng về phía Ngũ công tử nói: “Tới, kính Ngũ ca.”
Ngũ công tử xấu hổ ngượng ngùng: “Chén này kính gì vậy……”
“Ngươi quan tâm làm gì, dù sao đều là kính Ngũ ca ngươi cả mà.” Tô Nam Thừa cười nói.
Mãi Ngũ công tử mới chịu uống.
Mọi chuyện tới nước này, về cơ bản cả hai nhà đều đồng ý.
Mối hôn sự này khó có thể không thành.
Chẳng lẽ cô nương nhà người ta không cần mặt mũi sao?
Kể từ lúc đó, Hứa cô nương có mặt trong bữa tiệc luôn thấy xấu hổ vô cùng.
Gần đây nàng ta luôn tặng đồ cho Ngũ công tử.
Phùng thị thấy nàng ta chướng mắt cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Nhà mẹ đẻ Phùng thị hiện giờ không quá cao sang, nên mới cho phép chất nữ con vợ cả của mình gả cho con vợ lẽ.
Đơn giản là để củng cố mối quan hệ giữa Phùng gia và Tô gia.
Về phần Tô gia, dù đều muốn con vợ lẽ kết thân với đối tượng có lợi cho gia tộc, nhưng là Phùng gia năm đó thập phần hiển hách.
Bằng cách này, danh tiếng bên ngoài cũng tốt hơn.
Làm sao có thể quên bạn cũ được.
Mấy thứ này, không phải thứ mà một cô nương Hứa gia có thể cho được.
Có điều đầu óc Hứa cô nương này không rõ ràng lắm.
Bởi vì mấy ngày sau sinh thần Phùng thị, khi Tô Nam Thừa đang tận hưởng ngày nghỉ cuối cùng. Hứa cô nương chợt đến Ngô Đồng viện của hắn tặng đồ.
Tô Nam Thừa trực tiếp sai người ngăn lại.
Đứng dậy, đi về phía phòng của Phùng thị.
“Mẫu thân, nhi tử còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu rõ. Chỉ là Hứa cô nương này…… không lâu trước đây, nhi tử nghe nói có qua lại với thập đệ.
Sau một thời gian, lại ngày ngày tặng đồ cho Ngũ ca. Giờ Ngũ ca phải làm mai. Nàng ta lại đưa khăn tay cho nhi tử ……”
“Mong mẫu thân làm chủ, dù sao cũng là con gái nhà người ta, nhi tử không trực tiếp thấy, không dám nói gì.”
Phùng thị nghe xong cũng nhíu mày.
Mặc dù bà ra không quan tâm tới con vợ lẽ, nhưng chuyện này nên gọi là gì đây?
Chỉ là một cô nương Hứa gia mà dám coi công tử Tô gia thành cải trắng sao?
“Nàng ta tới chỗ ngươi?”
“Đúng vậy, nhi tử không thấy nàng, liền tới chỗ ngài.”
“Được rồi, ta biết rồi. Ngươi yên tâm, không gặp nàng ta nữa là được. Sao mấy ngày rồi mà ngươi vẫn chưa tiến cung?” Phùng thị hỏi.
“Mấy hôm trước khá bận, Thái tử điện hạ săn sóc, kêu nhi tử nghỉ ngơi mấy ngày. Ngày mai mới đi.” Tô Nam Thừa nói.
“Vậy là tốt rồi, thiếu gì thì kêu người tới tìm ta. Ngươi về trước đi, ta sẽ đi nói việc này với lão thái thái.” Phùng thị đứng dậy nói.
Tô Nam Thừa cảm ơn bà ta, rồi quay lại viện.
Tô Nam Thừa vứt mọi chuyện ra sau đầu, không quan tâm nữa.
Hai ngày sau, vẫn là Đông Mai đến thuật lại cho hắn.
“Theo ý của lão thái thái, Hứa cô nương có hai lựa chọn, một là tìm cho nàng ta một vị hôn phu tốt. Hai là về nhà. Nô tỳ nghe nói, trước đó lão thái thái còn ngần ngại tình cảm của bổn gia đại phòng, giữ nàng ta lại làm thiếp cho Ngũ công tử hoặc Thập công tử.”
Tô Nam Thừa nhướng mày, cuối cùng ngay cả thiếp cũng chẳng được làm.
Quả thật cô nương này quá phóng khoáng. Nếu còn giữ lại, không biết sau này sẽ gây ra chuyện xấu nào nữa đây.
Ngoại trừ việc thực sự muốn hãm hại con cháu của mình, bằng không sẽ chẳng có trưởng bối nào giữ lại cô nương như vậy.
“Còn có ba vị bổn gia cô nương nữa, lão thái thái cũng đang tìm người rồi. Khả năng sẽ nhanh chóng thành thân rồi.” Đông Mai sắp xếp lại xiêm y của hắn đàng hoàng, treo lên.
Tô Nam Thừa gật đầu.
Đại gia tộc đón dâu, sao lại dễ dàng như vậy được.
Liệu có mấy người vừa nhìn đã thấy hài lòng đây?
Nhưng không sao cả, không liên quan tới hắn là được.
Hiển nhiên ở quê hương Hứa cô nương cũng không tìm được người tốt hơn, một khi không thể bước chân vào Tô gia nữa, nàng ta liền chọn hôn phu bên ngoài.
Dù sao cũng phải giữ lại mặt mũi, lão thái thái tìm cho nàng một vị hôn phu mặt mày ít nhất phải ưa nhìn.