Trời ngày càng lạnh, lửa trong phòng cháy không dứt. Số than được đưa tới chỗ Tô Nam Thừa năm nay nhiều hơn rồi.
Bản thân hắn hữu ích hơn thì mọi thứ xung quanh cũng tốt hơn.
Tô Nam Thừa không nghĩ nhiều, nghỉ ngơi trước đã.
Ngày hôm sau, người trong Đông cung thấy hắn tới, đều tươi cười thăm hỏi.
Trước đó hắn đã nghỉ ngơi mấy ngày, bảo là hắn cảm thấy không khỏe.
Có điều gần đây hắn đều đi ban sai cùng Thái tử, suy nghĩ trong lòng mọi người không phải ai cũng giống nhau.
Hạ thần trong Đông cung nhiều, đâu phải ai cũng có cơ hội ở bên Thái tử đâu.
Nói chung trong mắt mọi người bây giờ, Tô Nam Thừa chính là tâm phúc trong mắt Thái tử.
Chỉ là không ai biết, tâm phúc này đang có ý định đi ăn máng khác.
“Ngươi nghe nói chưa, Tam Hoàng tử phi bệnh nặng, hình như là cơ thể không khỏe.”
Tô Nam Thừa bận rộn một hồi, ra ngoài hít thở khí trời, vừa vặn nghe thấy hai tiểu lại bên ngoài nói chuyện.
“Tam Hoàng tử phi bị bệnh?” Tô Nam Thừa tiếp lời.
Nơi hắn đứng là mặt bên của ốc tử nên hai người kia không thấy hắn.
Cả hai lúc này mới phát hiện ra, vội thỉnh an: “Tiểu Tô đại nhân.”
Do dự liếc nhau, dù sao hắn và Tam Hoàng tử cũng là thân thích.
“Tiểu nhân chỉ nghe nói thôi, nói là từ khi xác Diêu đại nhân được đưa về…… Đây chẳng phải là đang kích thích người sao. Kể từ đó người liền ngã bệnh, đã nhiều ngày rồi, cũng đã triệu thái y vài lần, nhưng lại không chịu uống thuốc.”
Tô Nam Thừa gật đầu, rồi vào nhà.
Người Tô gia không biết chuyện này sao? Vẫn chưa ai nói à?
Hẳn là không biết rồi.
Sau khi Diêu Thực Tân chết, bệ hạ vẫn xử trí ông ta có tội.
Diêu gia cũng chẳng tốt hơn là bao, tuy không liên lụy tới người nhà, nhưng mấy nhi tử của Diêu Thực Tân không thể tham gia khoa cử nữa.
Xem như đã chặt đứt con đường phía trước rồi.
Vào thời gian này, có thể nói Tam Hoàng tử phi không thể chịu đựng nổi nữa, nháy mắt nói chết là chết.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Dù sao thì Diêu Thực Tân chết rồi, vậy đối với Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử phi không còn tác dụng gì nữa.
Cả hai có hai đứa con vợ cả, không biết đoạn tình cảm này đáng giá bao nhiêu.
Gần đây, Tam Hoàng tử gặp rất nhiều phiền phức.
Thái tử lại phá lệ tranh đua, không cần biết nhìn thấy gì, bệ hạ vẫn có thiện cảm với Thái tử.
Dạo gần đây hắn ta xuân phong đắc ý vô cùng.
Nhân lúc hài lòng, hắn ta được giao một chuyện tốt.
Sang năm Hoàng đế sẽ tuyển tú.
Hoàng đế không phải người quy định chặt chẽ mấy năm tuyển tú một lần, đương kim thường là năm, sáu năm tuyển một lần, không quá thường xuyên, nhưng cũng không ít.
Nhưng chuyện năm nay vừa mất một nhi tử, năm sau liền tuyển tú, thực sự khiến người ta không biết phải nói gì.
Hậu cung Đại Nguyên tuyển tú, hơn phân nửa là nữ tử thân phận thường dân, để hậu cung thêm phong phú, sinh con cho vua.
Giống như Tô quý phi, không phải được tuyển chọn mà là được đưa tiến cung.
Đây không phải việc có thể hoàn thành nhanh chóng, Thái tử phải giám sát châu phủ các nơi, đưa tú nữ thích hợp vào kinh thành.
Cùng lúc đó, Hoàng đế hạ lệnh, xây một trạch tử tại khu ngoài thành của phía Bắc. Không xây quá lớn, dùng để giam thứ dân.
Thứ dân đó chính là Bát Hoàng tử.
Kể từ khi bị trục xuất khỏi ngọc điệp, dòng họ cũng biến mất.
Đây thực sự là một hình phạt rất nặng, sống không bằng chết.
Một người mất họ thì bị gọi là con hoang. Người thời này rất tin điều này.
Nhưng nếu Hoàng đế đã muốn như vậy, thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Tốt xấu gì thì vẫn còn mạng mà.
Việc này cũng được giao cho Thái tử.
Mùa đông không hợp khởi công, nhưng Hoàng đế không quan tâm. Ông ta muốn nó được thi công ngay lập tức.
Thái tử quyết định tìm một tiểu viện vẫn tốt, sau khi gia cố là có thể để thứ dân dọn vào.
Thái tử giao việc này cho Tô Nam Thừa.
Lần đầu một mình giao tiếp với Tông Chính tự, thiếu chút nữa đã khiến Tô Nam Thừa tức chết rồi.
Hắn phụng mệnh Thái tử, tới thương nghị với người của Tông Chính tự.
Kết quả bị ghẻ lạnh ở đó cả một buổi sáng.
Là ghẻ lạnh nghĩa đen.
Trong phòng ngay cả chậu than cũng chẳng có. Không thể nào có chuyện gian nào cũng như vậy, đơn giản là nhân gia cố ý sắp xếp thôi. Một ngụm trà cũng không cho.
Hắn chỉ là thay người kia đến đây thôi, nói vậy hẳn là vị Kính vương này không hài lòng với Thái tử rồi.
Thấy đã đến giờ cơm trưa, một tên tiểu lại mới tiến đến, tươi cười: “Tiểu Tô đại nhân, thật không khéo, để ngài đợi mãi. Hoàng đại nhân không ở đây.”
Tô Nam Thừa lúc này mới đứng lên: “Nếu đã vậy thì ta về trước đây.”
Tiểu lại sửng sốt, đã sớm đề phòng hắn gây khó dễ, sao cứ thế là đi rồi?
“Ai, ngày mai ngài hãy đến. Ngày mai Hoàng đại nhân sẽ tới đây.”
Tô Nam Thừa nhìn hắn ta, cười như không cười nói: “Nếu ngày mai Hoàng đại nhân vẫn không đến đây thì sao? Trời lạnh lắm, ta không chịu được thời tiết lạnh vậy đâu.”