Tiểu lại xấu hổ cười: “Ôi trời, là chúng ta sơ suất, chẳng phải là mùa màng năm nay không tốt sao. Kính vương điện hạ nói phải có phần dư ra, có thể tiết kiệm được cái gì thì tiết kiệm cái đó. Khiến ngài chịu lạnh rồi.”
Ý nói ngươi có bản lĩnh thì tìm Kính vương đi.
Tô Nam Thừa chỉ nhìn hắn ta vài lần: “Cáo từ.”
Nhìn hắn đi xa, tiểu lại hừ nói: “Đúng là đồ keo kiệt, tiền thưởng cũng tiếc. Đúng là đứa con do nô tì sinh ra mà, thứ hạ tiện.”
Hầu hết những người tới đây bàn việc đều là người hoàng gia cả.
Không tới thì thôi, đã tới thì có ai không khách khí chứ.
Hôm nay rõ ràng là Hoàng đại nhân muốn làm khó hắn, vậy mà hắn còn chẳng biết nói mấy câu lời hay ý đẹp.
Đi theo Thái tử thì cao quý lắm à? Tông Chính tự này do Kính vương điện hạ làm chủ đó.
Ngày mai cũng đừng nghĩ hoàn thành được, kêu Thái tử xử lý đi.
Giữa trưa, Tô Nam Thừa dẫn Trình Minh theo, tìm một quán cơm nhỏ, ăn một bát mì nước nóng hầm hập.
“Công tử, bọn họ làm vậy là cố ý trì hoãn sao? Xem ra lời đồn Kính vương không thích Thái tử điện hạ là sự thật.”
“Cũng có thể là do không thích ta mà. Tuy nói Kính vương là đệ đệ ruột của đương kim, nhưng dám quang minh chính đại ghét bỏ Thái tử như vậy, đúng là kiêu ngạo quá rồi.” Tô Nam Thừa lắc đầu.
“Đúng vậy, nhưng chuyện này phải làm sao đây? Nếu ngài không hoàn thành được, Thái tử điện hạ sẽ tức giận.”
“Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Vốn dĩ hôm nay tới chỉ là làm theo quy trình thôi. Một thứ dân, một khi bị chuyển đến vùng ngoại ô, cơ bản là để hắn ta tự sinh tự diệt. Ta tới cũng chỉ để hỏi một chút về quy cách và quy củ đối với nhà ở thôi. Tông Chính tự phải chịu trách nhiệm cho việc này mà.”
“Nếu nhân gia đã thấy khó xử như vậy thì chúng ta tự làm chủ là được. Nếu hắn ta có bản lĩnh, Kính vương sẽ đi báo với bệ hạ, nhà ở cho thứ dân không hợp quy củ.”
Chuyện này thì làm gì có quy củ gì chứ. Chưa từng có triều đại nào lại xuất hiện Hoàng tử bị cầm tù cả.
“Vậy, đến lúc đó Thái tử điện hạ sẽ không mắng ngài tự chủ trương chứ?”
“Không đâu.” Thái tử đâu có điên.
“Mau ăn đi, ăn xong thì chúng ta đến vùng ngoài thành phía Bắc.”
Trình Minh gật đầu, yên tâm tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, hai chủ tớ ngồi xe đi tới vùng ngoài thành phía Bắc.
Mấy gian nhà Thái tử kêu người chọn đều không tệ. Có lẽ trong mắt các Hoàng tử chính là, tứ hợp viện này dành cho người ở sao?
Nhưng đối với bá tánh nơi đây, đây là nơi tốt lắm rồi.
Tô Nam Thừa chọn cái lớn nhất, tốt nhất.
Đây là nhà của một phú thương, mấy năm trước có người ở, nhưng giờ thì không còn ai nữa.
Tô Nam Thừa bỏ ra hai mươi lượng đã mua được nó.
Mảnh đất không tốt lắm, nhưng mấy năm trước thân thích nhà phú thương đều ở đây cả.
Nhà ở gì đó, sửa sang đơn giản một chút là ở được rồi.
Tường phải cao hơn thì mới giống nơi giam người được.
Lượng công việc không nhiều, tính cả trong lẫn ngoài, nửa tháng là có thể chuẩn bị xong rồi.
Đến lúc đó nếu Tông Chính tự đến gây chuyện, dù sao nhà cũng đã chuẩn bị xong rồi, là bọn họ không chịu thả người kia mà.
Chỉ cần dám nháo đến ngự tiền, không, Kính vương sẽ không làm vậy đâu.
Cho dù hắn ta có nhằm vào Thái tử đi nữa thì sẽ không tự tặng chính mình đâu.
“Ngày mai khởi công đi. Tường bốn phía đều phải gia cố. Bây giờ đào đất không dễ, phải dùng chút sức. Còn nếu thật sự không đào thông được thì dùng lửa đốt mặt đất một chút. Mấy thứ này không gấp, quan trọng nhất là phải xây mấy gian nhà cho người trông giữ ở.”
“Ai, ngài yên tâm đi, chọn xong là chúng ta sẽ khởi công ngay. Mấy ngày nữa là xong thôi. Sắp xếp nơi này như thế nào đây?” Người làm công hỏi.
“Ngươi không cần sắp xếp gì cả. Giường phải ấm chút để người ở không bị đông cứng. Cứ làm theo cách người ta làm đi, có phòng bếp, có lò sưởi trong tường và lò đất là được.”
Người kia cẩn thận lắng nghe, hắn ta biết nơi này giam ai mà: “Đại nhân, cái này…… có phải đơn giản quá không? Đến lúc đó nếu bên trên không hài lòng thì sao?”
“Yên tâm, chúng ta không dám lừa gạt, nghĩ gì làm đó đi, chủ yếu là chúng ta hãy làm thật tốt, đến lúc đó ai dám tố cáo chúng ta lừa trên gạt dưới chứ? Ai đóng cửa?” Ngược lại không rõ danh tính, Tô Nam Thừa cười nói.
Người nọ thả lỏng: “Ngài nói đúng, vậy chúng tiểu nhân cứ như vậy mà làm thôi.”
Tô Nam Thừa gật đầu: “Bất kể ngươi tiêu tiền làm gì, hay mua gì, đều phải ghi sổ. Yên tâm, các ngươi làm này không vô ích đâu, chúng ta làm thế để tránh phiền toái thôi, Đinh là Đinh, Mão là Mão. Đến lúc đó có ai dám không phục nào.”
Người nọ cười: “Đại nhân cứ yên tâm.”
Một tên phụ trách văn thư của Tả Xuân phường Khổng Dương lại gần cười nói: “Tiểu Tô đại nhân, tiểu nhân có mấy câu nhưng không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi nói đi.”
“Ai, tiểu nhân thấy, việc này ngài cẩn thận quá rồi. Chuyện ghi sổ thật ra không cần tỉ mỉ đến vậy. Số bạc này cũng là Tông Chính tự bỏ ra mà.”