Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 76: Mắt Tiểu Bạch màu tím: loại bỏ.

Chương 76: Mắt Tiểu Bạch màu tím: loại bỏ.




Hai người đáp xuống đất, đương nhiên cũng đóng chặt cửa sổ lại mà không gây ra tiếng động nào. Nói về ám sát, bọn họ đều cực kỳ tự tin, hai huynh đệ từng ám sát cả đại thần của triều đình, chỉ một ông chủ quán ăn nho nhỏ còn chưa đủ trình khiến họ coi trọng, nếu không phải trước lúc xuất phát, cấp trên của bọn họ trịnh trọng nhắc nhở nhiệm vụ lần này nhất định phải cẩn thận thì bọn họ cũng lười phải thận trọng như vậy, bởi mục tiêu ám sát lần này quá yếu ớt.

Nơi A Long và A Hổ tiến vào không phải là phòng ngủ của Bộ Phương, trong phòng vắng lặng, không một bóng người.

A Long khẽ híp mắt chỉ về phía trước, bóng hai người chợt lóe, bọn họ lặng lẽ đẩy cửa ra, không khiến cánh cửa tạo ra tiếng động. Hết thảy đều diễn ra trong im lặng.

Ra khỏi phòng, hai người đi tới chỗ rẽ, rẽ trái là cầu thang đi xuống dưới, đoạn cầu thang âm u tối mịt tựa như muốn nuốt chửng linh hồn kẻ khác, khiến người ta không khỏi sinh ra sợ hãi.

A Long nuốt nước bọt, cưỡng chế dời ánh mắt đi, mắt hai người rơi vào cánh cửa căn phòng bị khóa chặt phía trước.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đáy lòng không khỏi vui vẻ. Bọn họ nghe thấy tiếng hít thở ổn định bên trong, xem chừng vị chủ quán kia đang ở trong căn phòng đó.

A Long khẽ đẩy cánh cửa phòng nhưng đẩy mãi không ra, chắc hẳn nó đã bị khóa. Tuy nhiên hắn không vội, hắn móc một sợi dây kẽm nhỏ dài trong ngực ra, dùng chân khí trong cơ thể phủ lên phía ngoài sợi kẽm.

Sau khi đút sợi kẽm được phủ chân khí vào ổ khóa, chân khí lập tức lan ra, hắn khẽ vặn, ổ khóa kêu tách một tiếng nhỏ, cánh cửa mở ra.

- Ồ, dễ vậy sao?

A Long lại cảm thấy bất ngờ lần nữa, hắn cảm thấy cũng chẳng nguy hiểm như thủ lĩnh đã nói.

Hai người đẩy cửa phòng ra nhìn vào trong, đập vào mắt là một màu đen kịt, vươn tay cũng không thấy rõ năm ngón, bọn họ khẽ nhíu mày định lẻn vào sâu bên trong dùng một kích giết chết người nằm ở kia.

Bỗng dưng cả hai cảm thấy sống lưng lạnh buốt, muốn cử động mà hai chân không thể nhúc nhích được.

Đó là sự lạnh lẽo dâng lên từ tận đáy lòng, nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ thể bọn họ, tựa như gió lạnh thổi tới từ nơi giá rét nhất trên thế gian.

Ánh mắt hai người bỗng trợn trừng, con ngươi co lại, không dám nhúc nhích.

Hai tia sáng màu đỏ hiện lên, tập trung trên cơ thể họ.

- Ai... ai đó?

A Long run lẩy bẩy, chật vật quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với hai tia sáng màu đỏ kia.

Đôi mắt robot Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng màu đỏ, nó vươn cánh tay ra bóp chặt cổ hai người, sau đó nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng.

[ Cảm ứng được sát khí của đối tượng với chủ nhân, đang tiến hành tìm kiếm phương án xử lí...]

[ Đã tìm thấy phương án xử lí, lập tức khởi động.]

[ Phương án: loại bỏ.]

Ánh mắt Tiểu Bạch liên tục lóe lên từng đợt ánh sáng như thể đang tìm kiếm số liệu gì đó, sau khi xác định được phương án, ánh mắt Tiểu Bạch liền biến thành màu tím đậm.

Cánh tay robot trực tiếp dùng sức.

A Long sợ hãi giãy giụa muốn thoát khỏi gọng kìm của cánh tay robot kia, bọn họ muốn sử dụng chân khí trong cơ thể, nhưng cứ mỗi lần chân khí tụ lại ở lòng bàn tay chưa kịp phát ra đã vỡ tan.

A Long cảm thấy gọng kìm trên cổ hắn càng lúc càng chặt, hắn càng ra sức giãy giụa, khóe miệng nôn ra một búng máu.

Tiểu Bạch không thèm để ý đến sự sợ hãi trong mắt bọn họ, ánh mắt lạnh lùng tựa như tử thần coi rẻ sinh mạng chúng sinh, giữa màn đêm tăm tối, ánh mắt màu tím trở nên vô cùng quỷ dị.

Xoẹt!

Âm thanh vang lên ngọt lịm, A Long và A Hổ ngừng giãy dụa, sau đó thân thể mềm nhũn, đầu gục xuống, máu tươi đỏ sẫm tuôn ra rỏ xuống mặt đất, tạo ra một loại âm thanh u ám.

Tiểu Bạch lạnh lùng xoay người, mang theo hai kẻ nằm sấp trên sàn rời khỏi phòng của Bộ Phương.

Cửa phòng khóa lại, vết máu trên mặt đất cũng biến mất...

Bộ Phương khụt khịt mũi.

Hắn mơ màng vươn tay lên gãi mũi, sau đó lại chép miệng ngủ tiếp.

Phịch! Phịch!

Hai thi thể rơi từ trên cao xuống đất, nằm im lìm trên nền đá trong con hẻm, máu tươi tuôn ra ào ạt.

Tiểu Hắc ngẩng đầu, giương đôi mắt mơ ngủ liếc qua hai bộ thi thể kia, nó nhăn mũi, cuống họng gầm gừ rồi há miệng ra thổi nhẹ một cái, hai bộ thi thể đó bị một trận gió lốc cuốn ra khỏi ngõ nhỏ, văng tới trên mặt đường lớn.

Xong chuyện, Tiểu Hắc lại hài lòng nằm xuống tiếp tục ngủ.

...

Trong Vũ Vương phủ, ánh nến khẽ chập chờn.

Một bóng người già khọm nấp dưới bộ áo choàng đen nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang đong đưa, tròng mắt của lão phủ đầy sắc xanh của lửa linh hồn.

Chợt, lửa linh hồn trong con ngươi Hồn Thiên Vẫn lịm dần, dường như còn có âm thanh vỡ nát nào đó vang lên.

Lão khẽ than:

- Quả nhiên... không thể động đến quán nhỏ đó, A Long, A Hổ chết rồi.

Hai bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Hồn Thiên Vẫn cung kính hành lễ.

- A Long, A Hổ đã chết, tới cửa ngõ nhỏ nhặt xác cho bọn họ đi... Lần ám sát này thất bại rồi, lão phu sẽ tới chỗ Vũ Vương thỉnh tội.

Hồn Thiên Vẫn còng lưng, run rẩy bước ra khỏi phòng.

Hai vị cường giả cấp Chiến Hoàng của Hồn Tông đều tỏ ra kinh ngạc, trước lúc hành động, bọn họ đã trịnh trọng nhắc nhở A Long và A Hổ, nhưng mới qua bao lâu... hai người họ đã chết rồi?

Thậm chí đến cả cường giả Ngũ phẩm Chiến Vương cũng không thể giãy dụa được một lúc?

Hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt họ ngập tràn sợ hãi.

...

- Vũ Vương điện hạ, lần ám sát này đã thất bại.

Hồn Thiên Vẫn khom lưng, bình thản nói với Vũ Vương.

Vũ Vương khoác một chiếc trường bào lộng lẫy, tóc tản ra, vẻ mặt điềm tĩnh, y liếc nhìn Hồn Thiên Vẫn, khóe miệng hơi mỉm cười.

- Biết rồi, bản vương sẽ hậu táng thủ hạ của ngươi, ngươi lui xuống trước đi.

Vũ Vương nhẹ giọng nói.

Lửa linh hồn của Hồn Thiên Vẫn chợt lóe lên, lão không nói gì, xoay người rời đi, trên người lão không có một chút uy áp và khí thế nào, khiến người ta lầm tưởng đó chỉ là một ông lão ở cái tuổi gần đất xa trời bình thường mà thôi.

Tuy nhiên, Vũ Vương không dám xem thường lão, Hồn Thiên Vẫn là cao thủ đệ nhất của Hồn Tông, tu vi cao thâm, am hiểu nhất là Linh hồn chi đạo, nghe nói đã bước vào cảnh giới Thất phẩm Chiến Thánh, nhưng cũng có kẻ nói lão mới chỉ là Lục phẩm Chiến Hoàng đỉnh phong mà thôi.

Thấy bóng dáng Hồn Thiên Vẫn dần khuất, ánh mắt của Vũ Vương cũng dần dần trở nên sâu sắc.

- Con cáo già này đúng là độc ác, dám lấy tính mạng của hai Chiến Vương ra để bày tỏ thành ý. Được lắm... vậy bổn vương sẽ tạm thời tin tưởng ngươi.

Khóe miệng Vũ Vương khẽ nhếch lên, nở nụ cười câu hồn.

- Quán nhỏ Phương Phương... Rốt cuộc cái quán nhỏ đột nhiên mọc ra này còn cất giấu bí mật gì nữa?

Bỗng chốc Vũ Vương cảm thấy hiếu kỳ về quán nhỏ này hơn cả Hồn Tông.

Một đêm trôi qua an bình.

Sáng sớm, Bộ Phương như thường đến phòng bếp luyện tập đao công, hắn cầm con dao bếp nặng trịch thái củ cải nhanh như bay, luyện xong đao công, Bộ Phương bắt đầu nấu Sườn kho rượu làm bữa sáng cho Tiểu Hắc - con chó lười sớm muộn gì cũng biến thành lợn kia ăn.

Đám người Kim mập mạp cũng cuồn cuộn kéo đến, vẻ mặt nôn nóng, hôm qua Bộ Phương nghỉ bán hàng một buổi khiến bọn họ đau khổ vô cùng, nếm món ăn trong quán Bộ Phương xong, bọn họ cảm thấy món ăn ở tất cả các quán khác đều thật nhạt nhẽo.

- Ông chủ Bộ! Rốt cuộc ngài cũng mở cửa rồi! Ồ, có món mới sao? Mau, mang một phần cho lão Kim này với!

Kim mập mạp quen thuộc mở miệng gọi món.

Bộ Phương bình thản gật đầu đi vào phòng bếp, bắt đầu sự nghiệp buôn bán hàng ngày.

u Dương Tiểu Nghệ bất chấp gió lạnh đi tới quán nhỏ, cô bé xoa tay, cởi chiếc áo choàng nhung ra, kéo mũ xuống để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Quán nhỏ có công dụng tự động làm ấm vì thế nhiệt độ vô cùng thoải mái.

Bộ Phương nấu món ăn, Tiểu Nghệ bưng thức ăn, hai người càng ngày càng phối hợp ăn ý.

Trước cửa ngõ, Vũ Vương mặc áo choàng gấm bước đi chậm rãi, phong thái hiên ngang, khí chất phi phàm. Y vừa bước vào quán nhỏ liền bình tĩnh liếc mắt quan sát quán nhỏ một lượt.

Đây là lần đầu tiên Vũ vương đến quán nhỏ của Bộ Phương, vì thế y cảm thấy rất mới mẻ, đặc biệt là những món ăn giá trên trời trong thực đơn càng khiến Vũ vương thấy thú vị.

Vũ Vương chọn một vò Băng Tâm Ngọc Hồ và một đĩa Sườn kho rượu, sau đó bắt đầu thưởng thức mỹ vị của quán Bộ Phương.

Thuận tiện... ngồi đợi Thái tử đến.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch