Tháng bảy rồi Đông Kinh vẫn nóng nực, đến buổi chiều cái nóng càng thỏa sức hoành hành, trời xanh vạn dặm không mây chẳng phải là cảnh đẹp để tận hưởng đi kèm với nó là không có một ngọn gió nào. Thiết Tâm Nguyên vội vội vàng vàng đi tới cửa hiệu, ôm ấm trà tu ừng ực một hơi hết luôn nửa bình mới thấy thoải mái một chút.
Vương Nhu Hoa lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nhi tử, trách yêu:” Nóng thế này còn chạy nhanh, uống trà lạnh không sợ hại phổi.”
Thiết Tâm Nguyên thè lưỡi thở:” Đi chậm càng nóng ạ.”
Vừa nói vừa cởi áo, cởi luôn cả quần dài, để mỗi cái quần cộc, chẳng sao, vẫn hơn đám trẻ con tuổi y còn đang cởi chuồng chạy khắp đường.
Trời quá nóng, trong hiệu chẳng có ai ăn, chỉ có vài thương phiến bán rong xin trà mát đang thong thả uống, m bà nương cầm đuôi trâu uể oải đuổi ruồi, khu vực Tây Thủy Môn nhiều nhất là thứ này, đuổi thế nào cũng không hết.
Thời tiết như vậy cho dù là phụ nhân chăm chỉ nhất, chàng trai nhiệt tình nhất cũng ngại không lớn tiếng mời khách, mọi người đều ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ chờ mặt trời xuống núi.
Thiết Tâm Nguyên mình trần nằm trên ghế dài, Vương Nhu Hoa ngồi bên cạnh quạt mát, không dám dừng tay, dừng lại là nhi tử đổ mồ hôi như mưa, không biết nhi tử giả vờ ngủ đang hé mắt nhìn mình.
Ve kêu ra rả không ngừng chỉ khiến người ta thêm bực bội, cây đại thụ bên cạnh Điềm Thủy tỉnh càng ồn ào, mấy đứa bé cởi truồng đang dùng cành trúc chọc ve.
Thứ này rang mỡ cực ngon, là món nhắm rượu không thể thiếu vào mùa hè.
Đột nhiên tiếng ve ngưng bặt, một cánh cửa đen xì bên Điềm Thủy tỉnh uỳnh một cái bay ra đường, cùng lúc đó một đại hán cũng bay theo, máu tươi rải tung tóe.
Hơn mười người cầm binh khí từ trong phòng xông tới, không nói một lời cứ nhè hắn chém loạn xạ, hán tử múa con dao nhọn dài một xích, chắn được không ít vẫn bị chém lên người.
Hán tử rống điên cuồng, quấn áo vào cánh tay, không lùi mà liều mạng tiến lên, tay quấn áo gạt đao, đâm dao vào một một tên, rống lên:
“ Kẻ nào hại ta?”
Chẳng ai đáp lời hắn, tiếp tục xông tới, hán tử không chống nổi xoay người chạy, nhưng chân bị thương chạy không nhanh, chẳng mấy chốc bị đuổi kịp. Hán tử xoay người đá một tên ngã nhào, gào lớn:” Kẻ nào muốn hại ta?”
Vẫn không ai trả lời, hán tử vừa đánh vừa lui, chỉ mười bước thôi hắn đã trúng thêm ba đao, nhưng trong mười bước chân này cũng có thêm ba cỗ thi thể.
Đường phố tức thì vang lên tiếng đóng cửa sầm sập, vài người bán hàng rong vội vàng lao đầu vào ngay cửa hiệu gần nhất, Vương Nhu Hoa cũng không chậm trễ thì kéo Thiết Tâm Nguyên trốn sau quầy, luôn mồm niệm Phật, mong Phật tổ phù hộ đừng để đám người này chém giết vào cửa hiệu.
Thiết Tâm Nguyên ghé qua khe hở nhìn rất rõ, đại hán như điên như dại kia là Ngưu Nhị, bị hai người ôm lấy lưng đang lùi về phía tường đằng sau.
Ngưu Nhị húc đầu vào mặt một người, người đó tức thì ngã lăn ra đất, hung tính bùng phát không ngờ ôm ngang hông người con lại lên, dộng xuống đất, người kia đầu vỡ toác, nhìn là biết không sống nổi.
Đồng bọn chết thê thảm, những tên còn lại sợ vỡ mật chỉ vờn quanh Ngưu Nhị đã đứng không còn vững phải dựa lưng vào tường, gào rú:” Kẻ nào muốn hại ta?”
Thiết Tâm Nguyên liếm môi, Ngưu Nhị có hung hãn tới mấy thì cũng xong đời rồi, giết người giữa đường không bị Toan Nghê bang giết thì quan phủ cũng chặt đầu.
Lý chính đang gõ chiêng đồng, đó là cảnh báo với quan phủ, nói nơi này có hung án xảy ra, Ngưu Nhị mình mang thương tích làm sao thoát nổi.
Ngưu Nhị cầm dao thi thoảng đâm dứ một cái, động tác của hắn đã chậm đi nhiều, mấy hán tử nhanh nhẹn lùi lại vẫn nhìn hắn chằm chằm không cho thoát, bức tường đổ nát phía sau Ngưu Nhị đã thấp thoáng bóng người.
Một chiếc trường thương từ lỗ trên tường đâm ra như rắn độc, xuyên lồng ngực rộng của Ngưu Nhị, máu tuôn xối xả.
Ngưu Nhị bi phẫn nhìn quanh, trước mắt tối sầm, biết mình hết sống rồi vẫn bi phẫn hét lên:” Rốt cuộc là kẻ nào hại ta?”
Đám hán tử khiêng thi thể đồng bọn nhanh chóng rời đi, cây trường thương kia cũng rút về, chỉ để lại trên tường một vết máu lớn.
Không có thương chống đỡ Ngưu Nhị quỳ xuống đất, đôi mắt trâu dần trở nên đờ đẫn, người từ từ ngã xuống mặt đường nóng rát, máu tươi vừa rồi còn đỏ rực chẳng mấy chốc biến thành nâu sẫm, rồi thành màu đen, một đàn ruổi lớn bay tới, không chỉ bao phủ vũng máu, cũng bao phủ thi thể Ngưu Nhị.
Phải mất một lúc sau đường phố chẳng còn ai nữa thì đám quan sai mới cầm thủy hỏa côn hò hét từ phía bên kia đường chạy tới, xích sắt trong tay kêu loảng xoảng, cực kỳ uy thế.
Chỉ là kẻ hành hung đã đi rồi, hoặc có lẽ đã sắp trốn khỏi Đông Kinh rồi, thế mà đám bộ khoái này vẫn rất kiên nhẫn đứng trên đường quát tháo, dọa được mỗi bách tính bình dân, đến đám ruồi cũng chẳng sợ vẫn bu kín thi thể.
Đến khi đầu tử bộ khoái lấy chân đá thi thể nằm trên đường đám rười nhặng mới ù ù bay đi như đám mây đen.
“ À, ra là Ngưu Nhị, lão tử đã nói mà cứ sống vất vưởng thế này sớm muộn cũng chết trên đường, quả nhiên!”
Nghe bộ đầu lên tiếng, đám bộ khoái cũng không diễn trò nữa, cười hì hà xúm tới nhìn thi thể như con búp bê nát của Ngưu Nhị nói nói cười cười.
Có tên còn còn cược với nhau xem Ngưu Nhị rốt cuộc trúng bao nhiêu đao mới chết, dùng gậy lật qua lật lại đếm ...
Vương Nhu Hoa không nói một lời kéo ngay nhi tử ra bếp sau, nàng không muốn con chứng kiến cảnh bi thảm đó.
Con đường này là địa bàn các bang phái ở Tây Thủy Môn ra sức tranh giành, gay gắt nhất phải kể tới Đồ Phu bang và Toan Nghê bang, cả hai đều có sản nghiệp lớn ngay đầu đường, chính vì vậy xung đột xảy ra như cơm bữa, chuyện xong rồi ai làm việc nấy, mọi người đều quen rồi.
Thịt đang quay cuồng trong nồi nước, hai bà nương dùng dĩa sắt xiên lên, chuẩn bị mang tới Phàn Lâu, nay thịt lợn của Thiết gia được rất nhiều người hoan nghênh, không chỉ bán ở hiệu nhà mình mà còn mang đi nhiều tửu lâu lớn, dù là những sĩ đại phu uống rượu hát ca trên Phàn lâu cũng thích ăn.
Cái đĩa trước mặt Thiết Tâm Nguyên đặt cục xương đùi rất to, Vương Nhu Hoa đã chọc tủy ra để nhi tử tiện ra tay.
Nhi tử thường ngay rất thích ăn tủy xương hôm nay lại không đụng đũa, cứ hay trầm tư nhìn ra ngoài, đoán rằng ảnh hưởng của vụ giết người hồi nãy, nàng chỉ biết thở dài tiếp tục làm việc của mình.