“ Chưởng quầy, xin thương xót, có vải rách vứt đi thưởng tiểu nhân một miếng.” Một giọng nói rụt rè từ trước cửa hiệu truyền vào, Thiết Tâm Nguyên đi ra xem thì thấy một ăn mày nhỏ tuổi trông không ra nam nữ đang đứng ở cửa chắp tay vái liên hồi.
Thiết Tâm Nguyên thuận tay đưa miếng xương trên đĩa cho nó:” Cho ngươi đấy.”
Đứa bé ăn mày nhìn miếng xương dính không ít thịt nuốt nước bọt, vẫn lắc đầu: “ Cho tiểu nhân một miếng vải được không, cũ cũng được.”
Thiết Tâm Nguyên lấy làm lạ:” Ngươi cần vải rách làm gì?”
Đứa bé ăn mày dùng bàn tay bần thỉu dụi hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “ Nhị … Nhị thúc chết rồi … tiểu nhân muốn xin .. một miếng vải sạch để che mặt.”
“ Ngưu Nhị lúc nào cũng ức hiếp người khác, sao ngươi phải giúp hắn? Ngươi là cháu hắn à?”
Đứa bé ăn mày do dự một chút chỉ bên ngoài:” Tất cả đều là cháu Nhị thúc.”
Thiết Tâm Nguyên đứng dậy đi ra tận cửa nhìn, tức thì cứng người lại, lúc này quan sai đã đi hết, trời quá nóng, lao dịch chuyên môn vận chuyển người chết chưa chịu tới, đợi đến khi bọn họ mang xe đem thi thể Ngưu Nhị tới loạn táng cương thì ít nhất cũng phải sau khi mặt trời lặn.
Trước mắt y là bảy tám đứa bé ăn mày vây quanh thi thể Ngưu Nhị, cố gắng đuổi ruồi giúp hắn, còn có mấy đứa nhỏ cởi quần áo rách rưới của mình làm thành lều che nắng nho nhỏ che cho Ngưu Nhị, một đứa bé nhất ôm lấy người hắn khóc muốn ngất đi, những đứa còn lại nước mắt ròng ròng, nhưng không dám khóc ra tiếng, có lẽ sợ chọc giận những kẻ giết Ngưu Nhị.
Cảnh tượng đó làm người trái tim sắt đá cũng phải mềm ra.
Thiết Tâm Nguyên không chút suy nghĩ, đưa cho đứa bé ăn mày miếng xương cùng với tấm vải sạch.
Đứa bé ăn mày tạ ơn cùng với những đứa khác đặt thi thể Ngưu Nhị lên một cái xe trượt bện bằng cành cây, dưới sự chỉ huy một đứa ăn mày khá lớn bị thương ở chân phải chống nạng, cả đám vừa lau nước mắt vừa kéo về thi thể Ngưu Nhị đi về phía cổng thành, từ đầu tới cuối đều hết sức lặng lẽ.
Không còn thi thể, ruồi cũng ít đi, mấy canh phu lấy xẻng xúc đất dính máu cho vào gùi, sàn đá thì dùng nước rửa sạch, thế là dấu vết cuối cùng của Ngưu Nhị trên thế gian cũng không còn.
“ Mấy đứa bé đó còn có lương tâm, không uổng công Ngưu Nhị chiếu cố.” Lão canh phu rửa đường xong vào cửa hiệu Thiết gia xin ngụm nước uống, cảm thán:
“ Thằng lưu manh như Ngưu Nhị mà đi chiếu cố đám nhóc ăn mày à? Tháng nào hắn cũng tới chỗ lão tử lừa tiền.” Chủ hiệu thuốc bên cạnh giọng rõ ràng không tin:
Lão canh phu thở dài:” Lão hán cũng không biết vì sao Ngưu Nhị lại làm thế, nhưng buổi tối gõ kẻng cầm canh nhiều lần nhìn thấy Ngưu Nhi mang thức ăn cho đám nhóc đó, thời gian trước còn cõng một đứa bé gái tới y quán Hầu tiên sinh khám bệnh, nghe nói tốn không ít tiền.”
“ Cáo chồn chúc tết gà chẳng có ý tốt, chẳng lẽ đám ăn mày đó xinh xắn, hắn định nuôi lớn bán lấy tiền?”
Người thợ da nổi giận:” Nói mà không biết thẹn, đứa bé ăn mày nào mà đẹp đẽ thì đám đầu tử trong cống ngầm làm sao bỏ qua? Ngưu Nhị là thằng vương bát đản, nhưng ít nhiều còn có lương tâm. Y quán của Hầu tiên sinh khám bệnh nổi tiếng đắt đỏ, đến con ngươi bị bệnh có khi còn chẳng mang tới đó ấy.”
“ Phì, đang nói tới Ngưu Nhị, ngươi kéo con ta vào làm gì? Lần trước Ngưu Nhị tát ngươi một phát thoải mái lắm phải không?”
Người thợ da đỏ mặt tía tai nắm tay đứng lên muốn xông vào đánh chủ hiệu thuốc, Vương Nhu Hoa vội can ngăn:” Tốt xấu gì thì Ngưu Nhị cũng đã chết rồi, chúng ta tích chút đức đừng nói xấu hắn nữa, nói xem tiếp theo ai tới thu phí quản lý Tây Thủy Môn ấy.”
Nhắc tới đề tài này không ai còn hứng nói chuyện, sói đi báo tới thôi, chẳng kẻ nào tử tế hơn kẻ nào.
Nói ra thì nơi này do quan phủ cai quản, nhưng quan phủ chẳng thể tin được, không có bang hội, nha hành bảo vệ chớ hòng đứng chân được ở Đông Kinh.
Tới giờ ăn tối thì Thiết Tâm Nguyên nghe ngóng được đầu đuôi câu chuyện.
Kim Toan Nghê Đường Kim Tử đường chủ Toan Nghe bang không biết nghe đâu ra Ngưu Nhị chuẩn bị giết mình tự lập môn hộ, cho nên nhân lúc Ngưu Nhị không đề phòng, tập kích đánh bị thương chân Ngưu Nhị, định tiên hạ thủ vi cường giết hắn trong đình viện của mình.
Vốn cho rằng có thể làm chuyện này mà thần không biết quỷ không hay, không ngờ rằng Ngưu Nhị sức lực kinh người, phá vòng vây thoát khỏi viện tử, cuối cùng chết giữa đường.
Trận chiến này tuy giết được Ngưu Nhị nhưng Toan Ngưu bang tổn thất nặng nề, sáu người giỏi đánh nhau nhất bị Ngưu Nhị giết, bị thương không kể siết, tức thì thực lực giảm mạnh.
Thêm vào giết người giữa đường phạm vào kỵ húy của quan phủ, đại lão gia của Khai Phong huyện đã hạ lệnh cho bộ khoái phải bắt được hung thủ trong vòng ba ngày, nếu không sẽ bị đánh ba mươi gậy.
Vì thế Đường Kim Tử dẫn bộ hạ trốn khỏi thành tránh nơi khác.
Nghe Đồng Tử kể, Thiết Tâm Nguyên nhíu mày:” Ngưu Nhị giúp đám trẻ con ăn mày thật sao?”
Đồng Tử liên tục gật đầu:” Thật, hỏa kế Xuân Hương Các nói với ta, Ngưu Nhị vì đám nhóc ăn mày đó mà bữa nói bữa no, ài, Hoa Tỷ Nhi của Xuân Hương Các thế là hết hi vọng.”
“ Hoa Tỷ Nhi là ai?”
“ Tình nhân của Ngưu Nhị, vốn Ngưu Nhị định chuộc về nhà, giờ thì người chết xong hết.” Đồng Tử nói xong ném cho Thiết Tâm Nguyên mười mấy đồng tiền dư rồi chạy về nhà ăn cơm.
Thiết Tâm Nguyên ngồi thất thần dưới cây lê, y ngàn vạn lần không ngờ Ngưu Nhị còn một bộ mặt khác, cứ tưởng mình thế thiên hành đạo, không ngờ lại là làm điều ác.
Giết Ngư Nhị lại ảnh hưởng tới vận mệnh của rất nhiều người, như có vô số tảng đá chất lên ngực, nếu không phải vì mình, đám ăn mày kia có khi được Ngưu Nhị nuôi lớn, nữ tử phong trần được cứu khỏi lò lửa ...
Vì tránh để mẹ lo, Thiết Tâm Nguyên vẫn tươi cười ăn cơm, còn kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện thú vị ở trong sách.
Khi mẹ ngủ rồi, Thiết Tâm Nguyên nằm trên chiếc giường nhỏ gian ngoài, mắt nhìn trầm nhà chằm chằm, thao thức mãi không ngủ được.
Đến khi nhà Đồng Bản truyền tiếng gỗ va chạm, Thiết Tâm Nguyên hạ quyết tâm, Ngưu Nhị do mình hãm hại, vậy vấn đề để lại do mình giải quyết.
Tới lúc này Thiết Tâm Nguyên mới hiểu Phật gia nói tới nghiệt duyên là gì, một khi dính vào, cả đời không thoát được, lúc mệt mỏi thiếp đi nhìn thấy Ngưu Nhị mặt be bét máu chỉ mình rống:" Là ngươi hại ta!".