Nằm ở trên giường thì chẳng ai mang tiền cho ngươi, trừ khi ngươi là Hà lão gia ở ngõ Bát Xích, ông ta dựa vào nhà tổ tiên để lại, chỉ cần tới ngày thu tiền thuê nhà là sống thoải mái, người khác không có tổ tiên như thế đành lao tâm lao lực kiếm tiền.
Thiết Tâm Nguyên đeo một cái túi sách lớn dẫn theo hồ ly đứng ở giữa ngõ Bát Xích ở Mã hành nhai cách cửa hiệu nhà mình không quá xa, có tên gọi như thế vì nó rộng tám xích, y ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời chẳng khác gì thường ngày.
Trời xanh lam thêm một đám mây trắng, tụ theo gió, tan theo gió, giống như một bức tranh động, khi là tuấn mã bốn vố đằng không, khi là mãnh hổ tiếu ngạo sơn lâm, cho tới khi ông trời chán trò chơi này, tùy ý thổi phù một cái, xé nát đám mây thành từng mảnh nhỏ.
Chẳng biết có phải đầu óc xảy ra vấn đề hay không mỗi ngày Thiết Tâm Nguyên nhìn trời đều thấy bức tranh bách thú, đôi khi màu đen, màu xám, đa phần là màu bạc, nó chẳng bao giờ xuất hiện trong ráng chiều, chỉ xuất hiện trên đỉnh đầu, khi nắng gắt nhất.
Hỏi người khác, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ đều kỳ quái nói với y :" Làm gì có, Nguyên Ca Nhi lừa người ta!"
Vì chứng minh mình không bị điên, Thiết Tâm Nguyên làm ra vẻ lừa được ngươi rồi nhé, cười dài chạy đi, che dấu sự hoang mang của mình ...
Lần này cũng thế khi mây biến thành con báo chạy nước rút thì Thiết Tâm Nguyên hét lớn một tiếng, cũng bắt đầu chạy, chạy rất nhanh, qua quán trà Lưu nhị gia, qua hiệu bánh hấp của Cố đại tẩu, tay ấn bàn một cái, nhảy vọt qua tránh đoàn người xếp hàng mua hồn đồn.
Nhìn theo bong lưng Thiết Tâm Nguyên, cô bé Tiểu Hoa vỗ tay bôm bốp hò reo, Nguyên Ca Nhi là người chạy nhanh nhất thành, vừa mới vỗ được hai cái bị mẹ xoắn tai ấn xuống cái chậu gỗ rửa bát, bát trong đó đã chất cao như núi.
Vẫn còn nhỏ, thân thể chưa phát triển đầy đủ, vận động kịch liệt nhanh chóng tiêu hao hết thể lực của Thiết Tâm Nguyên, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc, hồ ly chạy theo sau chẳng tỏ ra mệt mỏi, bước đi hết sức ưu nhã.
Vừa hồi sức thì ngửi thấy mùi bánh nước, vậy là mình vẫn chỉ chạy được tới hiệu bánh nướng nhà Ngưu Tam Phạ, lúc này đang khách khứa chật kín.
Hiệu bánh nướng nhà Ngưu Tam Phạ làm ăn tốt hơn trước nhiều, đều nhớ chủ ý kẹp thịt dê vào bánh nướng là mà Thiết Tâm Nguyên nói cho, bây giờ có chút danh tiếng rồi, muốn ăn phải xếp hàng, tất nhiên y thì không.
Nhà Ngưu Tam Phạ còn muốn trả tiền cho y báo đáp, Thiết Tâm Nguyên không lấy, chỉ cần mỗi ngày được một cái bánh nướng nóng thôi.
Còn chưa nói gì một cái bánh lớn bay tới, đưa tay bắt luôn, bánh nóng bỏng tay, vội bàng cho bánh lên ống tay áo, xoa xoa bàn tay nhỏ đỏ hồng.
Lão đại nhà Ngưu Tam Phạ thò đầu khỏi cửa sổ cười:” Bánh vừa nướng xong, ta quên để nguội, thong thả ăn nhé.”
Thiết Tâm Nguyên ngậm cái bánh vào miệng, đưa ngón cái khen ngợi, tiếp tục đi về phía học đường, khi tới nhà Quách tiên sinh thì đã ăn hết bánh, ngẩng đầu lên cũng không thấy đám mây kia nữa ...
Quách tiên sinh ở Nam Huân môn là một vị tiên sinh vô cùng ngay thẳng, dạy học lấy chữ nghiêm làm đầu, khuôn mặt của ông ta chưa bao giờ cười, có người nói khi đại khuê nữ xuất giá, hay nhi tử thành thân, đều vác cái mặt vạn năm không đổi, lạnh như thép nguội.
Rất nhiều người giờ đánh cược, muốn thấy ông ta cười, trừ khi Nguyên Ca Nhi đỗ trạng nguyên.
Vương Nhu Hoa rốt cuộc bỏ Lương tiên sinh ở Thượng Thổ kiều hóm hỉnh dễ tính, chọn cho nhi tử nghịch ngợm của mình một vị tiên sinh nghiêm khắc.
Vừa ăn xong bánh nướng xong, miệng khát khô, đi qua cổng không cần nhìn ném ngay miếng thịt dê ăn thừa, con chó đen to đùng ngoạm ngay lấy trước khi miếng thịt rơi xuống đất, sau đó vẫy đuôi chạy đi.
Nhà Quách tiên sinh là tiểu viện hai dãy kiểu Đông Kinh, tiền viện dùng làm nơi dạy học, phòng học hướng về phía mặt trời mọc, rộng rãi sáng sủa đủ sức chứa bốn năm chục học sinh, liếc mắt vào phòng học, tiên sinh đang kiểm tra bài những đệ tử khác, Trương Bàn Tử nhi tử của nhà Trương đại hộ lại ăn gậy rồi, âm thanh đó Thiết Tâm Nguyên ở ngoài sân nghe rõ ràng, thằng béo này không thuộc câu ghép đối hôm qua.
Trong thư phòng tiên sinh có ấm trà, Thiết Tâm Nguyên không uống bánh trà, hận nhất là người ta cho đủ loại gia vị vào trà.
May mà tiên sinh không có thói quen này, trong ấm trà của ông luôn là một loại lá không rõ tên, uống vào hơi chát, nhưng dư vị kéo dài, Thiết Tâm Nguyên rất thích. Miệng khát, mở mồm tu ừng ừng, cả ấm trà đầy bị y uống hết sạch, lấy ấm nước trên bết, rót đầy ấm trà, sau đó mới vuốt quần áo, đi tới phòng học cung kính thi lễ vấn an tiên sinh.
Quách tiên sinh là người rất tốt, bình thường chỉ cần hoàn thành bài tập, ông không quá để ý tỳ vết nhỏ.
Mới đầu khi mẹ dẫn tới nhà vị tiên sinh này bái sư, y còn cho rằng cuộc đời mình u ám rồi.
Kết quả là y nhầm.
Vị tiên sinh này trông coi việc học tập của học sinh rất nghiêm ngặt, nhưng lại không có yêu cầu quá cao về đạo đức, cho nên ở chỗ Quách tiên sinh, chỉ cần học tốt là được ông sủng ái, thế nên Thiết Tâm Nguyên khá dễ thở.
Bài tập hôm nay của Thiết Tâm Nguyên là ( Nguyên đạo) trong ( Văn tâm điêu long) , đây là tác phẩm của Hàn Dũ thời Đường.
Quách tiên sinh không yêu cầu Thiết Tâm Nguyên hiểu được tinh túy của văn chương, ông chỉ yêu cầu nhất định phải thuộc lòng bộ phận liên quan tới "nhân ái" trong bài văn này.
Thiết Tâm Nguyên hỏi rồi, mỗi học sinh được yêu cầu học thuộc những bài văn khác nhau, sau khi mỗi đứa bé biết chữ, Quách tiên sinh lựa chọn một tác phẩm làm văn tự lập thân cho học sinh đó, học sinh cần ghi nhớ vào tận tim. Theo lời Quách tiên sinh nói, cho dù ngày ngươi chết, khi có người hỏi tới văn chương lập thân, ngươi cũng phải đọc thuộc làu làu, chỉ có như thế văn chương mới khắc vào trong lòng.
Khi ngươi làm việc, bất kể cong hay thẳng, sẽ do nội dung của cuốn sách dạy ngươi lựa chọn ra sao.
Lời thánh nhân đáng giá nghìn vàng.
Tới lúc đó Thiết Tâm Nguyên mới hiểu, vị Quách tiên sinh này chẳng phải hạng giá áo túi cơm, ông ta muốn thông qua đại nghĩa lồng lộng âm thầm ảnh hưởng tới tương lai của học sinh.
Có lẽ đây là một loại phương thức dạy học chính xác, dù chẳng tính có công, ít nhất không có tội.