Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ngân Hồ

Chương 44: Thái học sinh không dễ lừa. (2)

Chương 44: Thái học sinh không dễ lừa. (2)





Thế nhưng Thiết Tâm Nguyên không thích ( Nguyên đạo), ít nhất là không tán thành, nó tuyên dương thánh nhân một cách thái quá, cùng với đề cao tính trọng yếu của xã hội tinh anh. Hàn Dũ cho rằng con người thời cổ đại nếu không có thánh nhân chỉ đạo, tổ tiên của chúng ta không có nhà để ở, không có áo mặc, không có vũ khí để chống lại thú dữ, cuối cùng chết ở nơi hoang dã ..

Xã hội phát triển đa phận dựa vào sức lao động, nhà cửa, quần áo, vũ khí đều tự nhiên sinh ra trong quá trình lao động, chứ không phải nhờ vị thánh nhân nào đó vỗ đầu nghĩ ra.

Thiết Tâm Nguyên cũng không chống đối với Quách tiên sinh ở chuyện này, y lựa chọn phương thức thuận tiện nhất, đó là dùng thời gian ngắn nhất học thuộc bài văn này, sau đó viết năm thiên chữ lớn, được tiên sinh đồng ý cho về nhà trước trong ánh mắt hâm mộ của đám Trương Bàn Tử.

Thủy Châu Nhi ngồi ở cửa trường học đợi lâu lắm rồi, buồn chán ôm hồ ly nói chuyện một mình, thấy Thiết Tâm Nguyên đi ra tung tăng đuổi theo, nắm tay không chịu buông, còn lắc thật mạnh.

“ Đợi chúng ta kiếm thật nhiều tiền, đệ sẽ được đi học.”

Thủy Châu Nhi ngại ngùng rất lâu móc trong túi ra một đồng tiền giơ lên cao cho Thiết Tân Nguyên xem:” Vừa rồi một nương nương cho đệ mua bánh đấy.”

“ Lát nữa ta sẽ cho thêm ít tiền để muội mua bánh gạo.”

“ Không ăn bánh gạo đâu, đệ muốn dành tiền còn đi học giống huynh cơ.” Thủy Châu Nhi từ chối:

“ Không ăn bánh gạo thì ít tiền này cũng không đủ đi học đâu, đợi lát nữa tới cửa Thái học, ta bảo đệ khóc thì đệ nhất định khóc thật to, nếu ta lại bị đám Thái học sinh tụt quần treo lên cửa thì không sống nổi nữa.”

“ Tụt quần đệ đi, đệ không sợ.”

“ Vớ vẩn, đệ là đứa nhãi con ai thích tụt quần đệ, buổi chiều kiếm được tiền chúng ta tới quán nhà Tiểu Hoa ăn hồn đồn.”

Đi qua hiệu bánh gạo, Thiết Tâm Nguyên bỏ ra ba đồng mua một cái cho Thủy Châu Nhi, vừa ăn vừa nói chuyện một lúc thì tới cổng Thái học.

Tường thái học rất cao, nhỏ bé như Thiết Tâm Nguyên hoàn toàn chẳng nhìn thấy cái gì bên trong, y thường bĩu môi, làm như trong đó có bảo vật quốc gia vậy, thèm vào . Lúc này là giữa trưa, đến giờ đám thái học sinh ăn cơm trưa, học sinh nghèo không có tiền ở lại trường ăn cơm, tuy không ngon nhưng được cái no bụng.

Nghe nói trong Thái học có một loại thức ăn gọi là " mằn thàu Thái học", Thiết Tâm Nguyên từng lừa một học sinh ăn thử, nói trắng ra là bánh bao nhân thịt cho rồi, lại còn là thịt dê, tanh lợm giọng, trời mới biết vì sao hoàng đế ca tụng món này, còn nói dùng thứ này nuôi sĩ tử không có gì đáng tiếc. Nhưng mà Thủy Châu Nhi thích ăn, hồ ly cũng thích.

“ Nguyên Ca Nhi, đệ lại tới à, cẩn thận lại bị lột quần, lần này tỷ tỷ không cho mượn váy mà che đâu, hi hi.”

Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười với cô nương ở thanh lâu đối diện với Thái học, những cô nương này kỳ thực đều không tệ, lần trước không có họ giúp, mình bêu mặt lớn.

Đám Thái học sinh kẻ nào kẻ nấy vênh váo, đi không nhìn dưới chân, không lừa tiền những kẻ này thì không còn lẽ trời nữa.

Chỉ là có một vấn đề, người đọc sách trong thành càng ngày càng khó lừa, bọn chúng được Thiết Tâm Nguyên dạy khôn lên nhiều, những vị phu tử cũng không mắc lừa y nữa.

Lần trước thất bại khiến y bị lột mất quần để lại ký ức khắc sâu cho Thiết Tâm Nguyên, cho nên lần này dùng tàn cục cờ tướng đối phó, không tin bọn chúng vẫn thắng được.

Người Tống không lạ gì cờ tướng, chỉ là hơi khác với cờ tướng sau này, hiện giờ phố phường lưu truyền rất nhiều quy tắc đánh cờ, thời đại trăm nhà đua tranh mà, sĩ đại phu cực kỳ si mê cờ.

Thiết Tâm Nguyên tất nhiên là lựa chọn loại cờ ba mươi hai quân, cũng là loại lưu hành nhất, còn về phần cờ tướng do Tư Mã Quang rỗi hơi làm ra bảy nước tranh hùng thì hoàn toàn là thứ bàng môn ngoại đạo, bị sĩ đại phu khinh bỉ.

Kiếp trước là người mê cờ, sức cờ không quá cao, nhưng đầy một bụng thế cờ đủ ứng phó với tình huống bây giờ.

Kiếm một chỗ nhiều người bắt mắt, đem bàn cờ gỗ đặt xuống, bày thế cờ, sau đó Thiết Tâm Nguyên khoanh chân ngồi trên mặt đất, đợi cá mắc câu.

Thủy Châu Nhi cầm lá cờ, trên ghi, ba ván thắng hai được năm trăm đồng.

Thế là xung quanh Thiết Tâm Nguyên chẳng mấy chốc tụ tập rất đông người, không ngờ lại có người dám dương lá cờ thế này trước cổng Thái học, khác nào muốn chết.

Người xem nhiều, tham gia lại không có ai, hai đứa nhỏ thôi mà, thắng cũng bị xem thường, thua thì nhục mặt, Thái học sinh yêu thanh danh như sinh mạng, sao chịu vì vẻn vẹn năm trăm đầu mà mất mặt.

“ Bất kể là ai, chỉ cần phá tàn cục này là được thưởng 500 đồng.”

“ Tiểu tử lừa gạt, bên đen chỉ đi một nước nữa là thắng, bên đỏ thua là cái chắc. Ngươi lại cầm quân đen, có ngốc mới mắc lừa.” Một Thái học sinh liếc mắt qua bàn cờ, bĩu môi nói:

Thiết Tâm Nguyên lườm hắn:” Ai bảo ngươi là ta cầm quân đen, rõ ràng là ta cầm quân đỏ đi trước, thế nào, dám cược không?”

Thái học sinh kể cả vỗ đầu Thiết Tâm Nguyên:” Tiểu tử về đi, nếu ta thắng năm trăm đồng của ngươi, không biết sẽ bị đồng song cười nhạo ra sao.”

Nói xong phất ống tay áo bỏ đi cực kỳ tiêu sái.

Thiết Tâm Nguyên thở dài, nháy mắt với Linh Ca Nhi ở xa, Linh Ca Nhi lập tức lấy trong góc kín một tấm vải rách, trên đó dùng mực đen viết --- Bọn ngốc Thái học, ai dám đấu với ta!

Tức thì đám Thái học sinh như ong bị phá tổ, bao vây Thiết Tâm Nguyên chửi bới ầm ĩ.

Thiết Tâm Nguyên chỉ nói một câu, không phục thì vào trận, đám đám Thái học sinh không chịu, cứ ở bên chỉ trích y cuồng vọng.

Ồn ào tới ù cả đầu, Thiết Tâm Nguyên hận cách giáo dục quân tử của Đại Tống, đám Thái học sinh này sau lưng chuyện dơ dáy gì cũng dám làm, trước mặt người khác, kẻ xấu xa nhất cũng thà chết bảo vệ thể diện.

Một số học sinh đã gọi phó dịch tới, chuẩn bị đuổi đám Thiết Tâm Nguyên đi, tên trước kia bị thua Thiết Tâm Nguyên kiến nghị tụt quần y treo lên, để y không còn mặt mũi tới Thái học kiếm chuyện nữa.





Quyển 1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch