Nghe Tiểu Xảo Nhi nói về bản lĩnh tổ truyền, mắt Thiết Tâm Nguyên sáng lên mấy phần, miệng cười toét ra, chừng nước dãi sắp chảy ra, mỗi khi có thứ hay ho đều bất giác có bộ mặt đó:” Bản lĩnh chế tạo cạm bẫy cũng là do cha mẹ ngươi dạy à, nhiều thứ ta chưa từng nghe thấy, đây không phải là bản lĩnh phổ thông đâu.”
“ Đương nhiên không phải.” Tiểu Xảo Nhi ngạo nghễ nói:” Thứ tinh xảo nhất của nhà ta không phải là cung nỏ, thứ đó làm chỉ để nuôi miệng ăn thôi, năm xưa tổ phụ ta chuyển cả nhà thành thế gia chế tạo cung nỏ, thời chiến loạn, dù ai thắng thì nhà ta cũng được bọn họ lôi kéo.”
Thiết Tâm Nguyên gật gù, lương y và thợ giỏi đều là nhân vật cần dùng lễ đối đãi:” Tổ phụ ngươi đúng đấy.”
“ Sai rồi!” Tiểu Xảo Nhi phủ định không chút do dự:” Cha trước khi chết nói với ta, không có tâm kế thì đừng chơi thứ nguy hiểm.”
Thấy Tiểu Xảo Nhi nói với giọng thương cảm như vậy, Thiết Tâm Nguyên không tiếp tục đề tài này nữa, phấn chấn lảng đi:” Mai ta có một vụ làm ăn lớn, lần này không đưa đám Tiểu Phúc Nhi theo, có Thủy Châu Nhi đi với ta là được, chúng ta đông người chỉ là nạp mạng cho chúng.”
“ Nếu ta thông minh như ngươi các đệ muội đã không phải sống khổ như vậy.”
Thiết Tâm Nguyên muốn hỏi chuyện này từ lâu, bây giờ mới thấy thích hợp, chỉ mười mấy đứa bé tài sản gần như chỉ có một bộ quần áo trên người, tụ tập với nhau trong một gian phòng, trông chẳng khác gì cái ổ chó: “ Ta nghe nói Ngưu Nhị luôn chiếu cố các ngươi, vì sao vẫn rách nát như thế, mỗi tháng hắn lấy ở Tây Thủy Môn không ít tiền.”
Tiểu Xảo Nhi liếc nhìn đám đệ muội vui vẻ ăn uống, nói nhỏ:” Ngưu Nhị muốn lấy một cái bản vẽ trong tay ta, hắn sợ ta đào tẩu nên đánh hỏng chân ta, còn dùng đám đệ muội ép ta, ngày nào không vẽ thì không có cái ăn.”
Thiết Tâm Nguyên nghe thế thì giật mình ngồi thẳng dậy:” Không phải vì hắn thương hại các ngươi à, phải rồi, còn có người nói vì chiếu cố các ngươi mà hắn không đủ tiền đón nữ nhân mình thích từ trong thanh lâu ra ... tên là gì nhỉ?”
“ Hoa Tỷ Nhi.” Tiểu Xảo Nhi cười nhạt giơ cái chân bị thương lên:” Ngươi tin à?”
“ Ta, có hơi tin ...” Chuyển ngoặt quá lớn làm Thiết Tâm Nguyên có hơi hoang mang, nhớ lại cảnh tượng đám nhóc kéo xác Ngưu Nhị, thì thầm:” Chủ yếu vì đám Tiểu Linh Nhi, Tiểu Phúc Nhi thực lòng tốt với Ngưu Nhị, hôm đó bọn chúng khóc chết đi sống lại.”
“ Chúng nó trước kia không có ai quan tâm, đột nhiên xuất hiện một người giống như cha, dù tốt hay xấu chúng nó cũng nhào tới thôi, chuyện này chỉ nói với ngươi, đừng để chúng biết.” Tiểu Xảo Nhi nói thật nhỏ:
Thiết Tâm Nguyên gật đầu lẩm bẩm:” Xem ra nếu người Toan Nghê bang không giết Ngưu Nhị thì sớm muộn ngươi cũng giết chứ gì?”
Tiểu Xảo Nhi gật đầu:” Ta vốn định chết chung với hắn.”
Thiết Tâm Nguyên cảm thấy hơi thất vọng, không ngờ chân tướng lại như thế, dù sao đó là câu chuyện đẹp thể hiện nhân tính của con người, song đa phần cảm giác như gỡ được tảng đá trong lòng, toàn thân nhẹ nhõm, phấn khích xoa tay giục:” Đừng lải nhải vô nghĩa nữa, đem bản vẽ cho ta xem đi, là cái gì mà quý vậy.”
Tiểu Xảo Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:” Cho ngươi xem cũng được, ta đang nghĩ ngươi thông minh hơn ta, nếu đem nó đi bán là chúng ta có tiền mua nhà rồi.”
“ Bản vẽ gì mà đáng tiền thế, ngươi nói rõ trước đi, chẳng may ta ra giá cao quá bị người ta đá đi thì mất mặt lớn.” Thiết Tâm Nguyên thúc giục:
Tiểu Xảo Nhi cười nhạt, dùng sức bé gậy làm hai, bên trong rỗng ruột, một cuộn giấy vỏ dâu rơi xuống đất.
Thiết Tâm Nguyên mở xem một cái rồi nhét ngay trở lại, mặt hơi tái đi:” Cái này, cái này, chẳng lẽ ...”
Thấy Thiết Tâm Nguyên nhận ra thứ này, Tiểu Xảo Nhi cũng kinh ngạc:” Thần tí nó của Tây Hạ đấy, ngươi thấy bán được không?”
“ Là nó thật sao, ta chỉ ngờ ngợ …” Nếu đời sau xem thứ này thì Thiết Tâm Nguyên không nói chính xác được nó là cái gì, nhưng xuất hiện ở thời Tống, y lập tức nghĩ tới thứ vũ khí lợi hại nhất, không ngờ là nó, nuốt nước bọt mấy lần vẫn thấy miệng khô khô:” Nếu Lý Nguyên Hạo mà mang thứ này tới tìm hoàng đế, có khi đổi được hai tòa thành.”
“ Còn chúng ta?” Nghe cái giá lớn thế, Tiểu Xảo Nhi háo hức hỏi:
“ Chúng ta à?” Thiết Tâm Nguyên làm động tác cứa cổ:” Có mà đổi mất mạng, hơn nữa còn là mạng của toàn bộ mọi người ở đây, toàn bộ những ai có dính líu tới nó.”
Câu này Tiểu Xảo Nhi tin, Ngưu Nhị cũng từng lấy tính mạng đám đệ muội ra dọa hắn, dứt khoát đẩy cái gậy vào lòng Thiết Tâm Nguyên:” Ngươi giữ đi, từ nay về sau ta coi như không có nó nữa, ngươi có đốt cũng không liên quan gì tới ta.”
Rồi đứng dậy đi tham gia với đám đệ muội, hôm nay có bánh hấp với da lợn, nhai rất thích.
Thiết Tâm Nguyên ngồi một lúc mới định thần lại được, hôm nay quá nhiều chuyện, vớ được một tên biết chế vũ khí cạm bẫy đủ là báu vật rồi, vậy mà lại còn cả thứ gần như trong truyền thuyết này, không kìm được mở tờ giấy ra xem lần nữa. Thần tí nó là lợi khí sa trường, lịch sử nói quân Tống sau này dựa vào nó mới chống cự lại được Thành Cát Tư Hãn bao năm.
Tầm quan trọng của nó không cần nghi ngờ.
Lúc này Thiết Tâm Nguyên cảm giác như cầm bom nguyên tử trong tay, rùng mình một cái, cho bản vẽ vào cái hộp nhỏ, giao hồ ly, nó quen rồi, lập tức chạy mất.
Bản lĩnh giấu đồ, Thiết Tâm Nguyên tự biết không bằng nó, giao cho nó là yên tâm nhất, thứ này có trong tay có thể là phúc cũng có thể là họa, chẳng bằng giải quyết như thế đi.