Cổ chi giáo giả xử kỳ nhất, kim chi giáo giả xử kỳ tam.
Nông chi gia nhất, nhi thực túc chi gia lục.
Công chi gia nhất, nhi dụng khí chi gia lục.
Cổ chi gia nhất, nhi tư yên chi gia lục.
Nại chi hà dân bất cùng thả đạo dã?
Thiết Tâm Nguyên lần nữa đọc thuộc lòng trung hiên trong ( Nguyên đạo), bỏ sách xuống hỏi tiên sinh:” Tiên sinh, ý tứ của đoạn này nói thời cổ có tứ dân, là sĩ nông công thương, bây giờ chúng ta có lục dân, chính là sĩ nông công thương thêm vào hòa thượng, đạo sĩ.”
“ Như thế người làm ruộng ít, người làm thợ ít, người mua bán cũng ít đi, mà người ngồi không hưởng thụ nhiều lên, công thương nông phải bỏ sức nhiều hơn trước kia, như thế sao dân chẳng nghèo mà làm đạo tặc? Thế có phải là bách tính sắp tạo phản rồi không ạ?”
Nhìn thấy nhi tử nhà Trương đại hộ lại sắp ăn đòn, tiếng khóc thê thảm đó làm Thiết Tâm Nguyên không đành lòng, tên này lại không thuộc bài.
Nể mặt tên này mỗi sáng hiếu kính mình một quả táo lớn, cứu nó một lần.
Quách tiên sinh nghe thấy Thiết Tâm Nguyên hỏi mình học vấn đường hoàng, đặt thước sang bên, thở đều rồi mới trầm giọng đáp:” Đọc văn chương của tiên triết thì phải chú ý tới hoàn cảnh khi đó, Văn Chính Công năm xưa đang cực lực chủ trương kiềm chế tăng đạo phát triển, khẩu khí tất nhiên nặng một chút, trong văn nói tới kết quả xấu nhất mà không phải chuyện xảy ra ngay lập tức.”
“ Nhưng ngươi nhất định phải nhớ, tứ dân không thể rối loạn, không thể tùy tiện thêm bớt, nông quá nhiều thì quốc gia không tiền, thương cổ quá nhiều thì quốc gia không lương thực, thợ quá nhiều thì quốc gia sẽ xây dựng tràn lan, còn thợ quá ít thì đồ dùng lại không đủ.”
“ Điều mà ngươi vừa hỏi là một vấn đề luân hồi, nên khi xét tới một dân phải đồng thời nghĩ tới tam dân còn lại, nếu không sẽ xảy ra vấn đề. Vấn đề này chính là thiên hạ đạo tặc hoành hành.”
Bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của nhi tử Trương đại hộ, Thiết Tâm Nguyên lại hỏi:” Tiên sinh, nếu có kẻ trời sinh là đạo tặc thì sao?”
“ Tru di!”
“ Học sinh đã hiểu.”
Sắc mặt tiên sinh không ổn rồi, hẳn nhận ra kế vây Ngụy cứu Triệu của mình, Thiết Tâm Nguyên vội vàng gật đầu, ngồi thẳng lưng cầm cuốn ( Nguyên đạo) lên làm bộ học sinh gương mẫu, tiếp tục đọc bài:
Chia đôi tâm trí là bản lĩnh Thiết Tâm Nguyên tự khai phá ra, cho nên mồm y thao thao bất tuyệt đọc bài, lòng lại suy tính lát nữa phải đối diện với đám u Dương Tu thế nào.
Với kẻ lừa đảo mà nói, tóm được một người rồi lừa tới cùng là hạ lưu nhất.
Lừa một trăm người lấy một trăm quan thì có thành vấn đề, nhưng lừa một người lấy một trăm quan thì sẽ rất nguy hiểm, khả năng xảy ra án mạng, rồi quan phủ truy cứu, như thế trừ bỏ trốn ra thì không còn đường nào để đi.
Thế nên lát nữa tới Thái học kiếm tiền là cơ hội, song phải nắm chừng mực mới được.
Thủy Châu Nhi bây giờ không coi mình là ăn mày nữa.
Đúng thế, quần áo nó mặc còn tốt hơn trẻ con nhà bình thường một chút, nếu tay còn cầm thêm một cái bánh gạo, thế thì thành con nhà giàu rồi.
Cho nên nó ưỡn ngực lên, bánh gạo mà Thiết Tâm Nguyên mua cho chỉ cầm chứ không nỡ ăn, tay giơ cao rõ cao, khi đi qua ăn mày xin ăn bên đường, còn học người lớn hắng giọng để ăn mày nhìn bánh trong tay mình. Trước kia đám ăn mày có Cái Bang làm chỗ dựa được ăn uống tốt hơn bọn chúng, khi đó Thủy Châu Nhi nằm mơ cũng muốn ăn một cái bánh hấp trắng trẻo ...
Điều Thiết Tâm Nguyên chú ý tất nhiên khác Thủy Châu Nhi, y nhìn thấy hồ ly ngồi trước hiệu hương phấn không ngừng vẫy đuôi lấy lòng người ta như chó.
Chuyện này với chó mà nói rất bình thường, hồ ly nhà y xưa nay cao ngạo, không bao giờ vì miếng ăn mà nịnh nọt người khác vô nguyên tắc, hôm nay làm sao vậy?
Đi tới gần xem, Thiết Tâm Nguyên tức muốn xì khỏi, khiến hồ ly vô nguyên tắc như thế té ra vì một con hồ ly khác ôm trong lòng tiểu cô nương quen biết ... hình như là hồ ly cái.
Thiết Tâm Nguyên muốn kéo hồ ly đi, ai ngờ nó chơi trò đóng giả chó chết, nằm bẹp dí không nhúc nhích, cho dù cổ bị Thiết Tâm Nguyên kéo rõ dài, bốn móng vẫn bấu vào mặt đất không muốn đi.
Một nắm đấm trắng mịn bay tới, trúng ngay mũi Thiết Tâm Nguyên, bốp một tiếng làm y nổ đom đóm, chớp chớp mắt mấy cái xua được sao đi, nhìn tên súc sinh đánh mình.
Tiểu cô nương nhà ai thân thể bị váy siết như tằm không?
Trừ nha đầu nhà Các Uyên tiên sinh thì khắp Đông Kinh muốn tìm nha đầu béo hơn nàng không phải là dễ dàng.
“ Đồ phóng đãng, hạ lưu!”
Tay ôm mũi, Thiết Tâm Nguyên oan ức vặc lại:” Ta hạ lưu cái gì?”
“ Ngươi nhìn hồ ly nhà ngươi đi.”
Té ra con khốn kiếp không biết xấu hổ chổng bốn vó lên trời đạp đạp lấy lòng hồ ly cái, thứ không tiện nói giữa hai chân trông vô cùng bất nhã.
Thiết Tâm Nguyên lật người nó lại:” Nó chỉ là con thú thôi.”
“ Thú cưng thế nào thì chủ cũng thế, ngươi cũng không phải thứ tử tế.”
“ Ta không tử tế thế nào?”
“ Mấy ngày trước gia gia dẫn ta tới Thái học, ngươi bị người ta tụt quần treo lên cột thị chúng, hồ ly học ngươi đấy. Ngươi xem Tiểu Tuyết nhà ta, nhìn một cái là biết đại gia khuê tú.”
Trời ơi, không ngờ bị nha đầu này nhìn thấy, Thiết Tâm Nguyên mặt nóng rát, không còn tâm trạng nào biện hộ nữa, tức tối cưỡng chế hồ ly rời đi.
Một thiếu nữ đeo khăn che từ trong hiệu đi ra, hơi vén khăn lộ cái cằm xinh xắn, mười mấy tuổi đầu mà vóc dáng thướt tha như một đóa thu cúc diễm lệ thanh tao còn e ấp chưa nở, phát tán hơi thở thanh xuân tươi tắn mấy năm nữa chắc hẳn sẽ là mỹ nhân đầy hứa hẹn, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Thiết Tâm Nguyên đang quát tháo hồ ly:” Đường Đường, đó là biểu đệ nhà tiểu cô cô phải không?”
Đường Đường vất vả lấy ra một cái khăn tay gài ở dây lưng, lau mồm cho tiểu hồ ly của mình:” Đúng thế, a gia tới xem rồi, tiểu cô cô nhà ngươi đúng là đang bán bánh, có một đứa con chính là tên khốn kiếp thích cởi truồng mà ngươi vừa nhìn thấy.”
“ Tiểu cô cô không nhận ra a gia à?”
“ Không, a gia vốn muốn nói ra, nhưng về sau không biết nghĩ gì lại thôi, nên gác chuyện này lại, định để vài năm rồi tính.”
Thiếu nữ khẽ thở dài:” Nhưng thế thì khổ cho tiểu cô cô rồi.”
Đường Đường cáu kính liếc thiếu nữ xinh đẹp như tranh đó, xung quanh có mấy tên phóng đáng cứ lượn lờ, làm bộ làm tịch phẩy quạt ngâm thơ, rõ chướng mắt: “ Ai nói tiểu cô cô nhà ngươi chịu khổ, giờ người ta là nữ chưởng quầy hiệu bánh nổi danh nhất Đông Kinh, sống vui vẻ, nếu là ta, ta cũng thà đi bán bánh chứ không về cái đại viện vô vị nhà ngươi.”
Nói xong kệ thiếu nữ, ném Tiểu Tuyết xuống đất, chạy uỳnh uỵch đuổi theo Thiết Tâm Nguyên, thằng nhóc đó vừa rồi bộ dạng lấm lét, chắc chắn lại bày trò gì rồi.