Chương 29: Hai chữ hối hận cô đều nói mệt rồi! (1)
Lúc Giả Lam đi tới thì đã bị hoàn cảnh tăm tối im phăng phắc này dọa cho không nhẹ:
Sau khi gọi Hiểu Lâm hai tiếng, cô bị đầu người đột nhiên thò ra trước máy tính dọa cho sợ đến mức phát ra một tiếng thét chói tai thê lương:
Làm lãnh đạo cũng đang tăng ca trong văn phòng giật mình sợ gần chết:
Nhanh chóng chạy ra phòng làm việc, còn suýt thì bị chân bàn làm việc vướng làm vấp té:
“Cạch!”
Đi tới khu làm việc anh bật đèn lên trước hết, ngay sau đó đèn trong phòng làm việc đều sáng lên:
Tiếng thét chói tai của Giả Lam chợt im bặt:
“Làm sao vậy làm sao vậy?”
Bên tai truyền đến câu hỏi nóng nảy của người đàn ông xa lạ:
Giả Lam nhìn bạn thân như bà điên trước mắt, lại quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ vest đi giày da, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ:
“Ngại quá, tôi có chút sợ tối.”
Người đàn ông vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hiểu Lâm đứng lên cũng sợ hết hồn, lập tức lùi về phía sau mấy bước, trong mắt tràn đầy sự kinh khủng:
“Cô là ai thế!”
Hiểu Lâm: ...
Hai người này bị sao thế?
“Ông chủ, tôi là Hiểu Lâm đây.”
Hiểu Lâm lộ ra nụ cười cứng ngắc đáp lại:
Cả người toàn là oán khí của người làm công, nhất thời nhìn càng đáng sợ hơn nữa:
Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cô, khóe miệng co giật:
Giả Lam chỉ vào Hiểu Lâm mở miệng nói: “Hiểu Lâm, có phải cậu không nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình không?”
Hiểu Lâm: ???
Một giây sau, Hiểu Lâm lấy điện thoại mở camera lên nhắm ngay mặt mình:
“A! Sao tôi lại thành ra thế này chứ!”
Hiểu Lâm nhìn bản thân như kẻ điên trong màn hình, lúng túng sửa sang lại tóc:
Mấy phút sau, Hiểu Lâm, ông chủ của cô và Giả Lam ngồi chung tại đại sảnh, ăn bánh bao Giả Lam mang tới:
Bầu không khí ngột ngạt nhanh chóng tiêu tán theo cái bánh bao ngon miệng:
“Vãi, Tiểu Lam cậu mua bánh bao này ở đâu mà ăn ngon thế!”
Bánh bao đậu đỏ ngọt ngào trong nháy mắt đã an ủi oán khí của Hiểu Lâm khi phải làm thêm giờ, tâm trạng áp lực cũng chiếm được thư giãn:
Sắc mặt mệt mỏi cũng trở nên có tinh thần hơn chút:
Ông chủ nhìn một màn thần kỳ này, gật đầu đồng ý:
Bánh bao này đúng là ăn ngon thật:
Tuy không còn nóng nữa nhưng bây giờ là mùa hè, ăn lúc ấm ấm cũng không sao cả:
Vỏ bánh bao mềm mại đàn hồi cùng nhân bánh hương vị ngọt ngào, vị tuyệt vời đến mức khiến người ta thoáng cái đã yêu cái mùi này:
“Chính là bánh bao cứu tớ mà hôm qua tớ đã nói với cậu rồi đó.”
Hiểu Lâm kinh ngạc trừng lớn mắt: Ban đầu cô tưởng Giả Lam đói quá nên mới nói như vậy, ai dè bánh bao ăn ngon thật chứ không phải đùa!
“Oa, ngày mai tớ cũng muốn đi mua, tuyệt cú mèo!”
Ông chủ không thân quen với các cô mấy ngồi bên cạnh ăn xong một cái bánh bao, thấy các cô còn đang nói chuyện phiếm, bèn đưa mắt cẩn thận nhắm ngay cái bánh bao cuối cùng còn lại, ánh mắt lóe lên một tia khát vọng:
“Hiểu Lâm à, cô tăng ca cũng khổ cực, vừa vặn bạn của cô tới tìm cô, vậy tan tầm sớm chút cũng được, tối nay giao bản thiết kế cũng không sao.”
Dứt lời, anh nhìn vẻ mặt vui vẻ của hai người, tay mắt lanh lẹ cầm lấy cái bánh bao trên bàn:
Ý tứ này đã rất rõ ràng rồi:
Phải xem các cô có đồng ý giao dịch hay không:
Hiểu Lâm và Giả Lam đều mới chỉ ăn mỗi một cái, mắt thấy cái bánh bao cuối cùng bị ông chủ cầm trong tay:
Phối hợp với lời nói vừa rồi của anh, nụ cười trên mặt sắp không thể duy trì được nữa luôn:
Cẩu ông chủ, thực sự là cẩu ông chủ!
“Vâng thưa ông chủ.”
Bốn chữ ngắn ngủi, mà Giả Lam đều nghe được âm thanh cắn răng nghiến lợi của cô:
Đừng hỏi Giả Lam tâm trạng bây giờ là gì:
Hai chữ hối hận cô đều nói mệt luôn rồi!
“Vậy tan tầm đi.”
Nói xong, người đàn ông cầm bánh bao nhanh chóng lẻn đi, rất sợ chậm một giây thôi là bánh bao trong tay đã bị cướp đi rồi:
Hiểu Lâm vừa quay đầu lại thì thấy ánh mắt Giả Lam nhìn mình đầy u oán:
Chuyến đi này đầu tiên là bị hù dọa, sau đó thì bị phân chia bánh bao, hoàn toàn là ăn lỗ chịu thiệt mà, sớm biết thế thì cô đã không tới!
“Cậu cầm bánh bao của tới để lấy lòng ông chủ ư, tớ phải xếp hàng hơn một tiếng mới mua được bánh bao đó!”
Hiểu Lâm nhìn Giả Lam cười đầy nịnh nọt nói: “Chị em tốt, để hôm nay tớ có thể tan làm sớm một chút, chúng ta hi sinh một tí đi ha: Nào, chị đây mời em gái đi uống rượu!”
“Vậy còn được.”
Giả Lam trong nháy mắt bị lừa thành công, sau đó cười hì hì cùng đi uống rượu:
...
Bên kia Lâm Chu và ông bác leo núi một trước một sau, một người đi trên chiếc xe xa hoa có tài xế riêng, một người lái xe ba bánh trở lại biệt thự Hoàng gia:
Lúc tách ra hai người còn hẹn nhau sáng ngày mai đi leo núi uống trà: